Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Nguyệt Ảnh Dạ Hành > Chương 5: Bình Minh Trên Làng Vân Mộng

Nguyệt Ảnh Dạ Hành

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 794

Chương 5: Bình Minh Trên Làng Vân Mộng

Tần Lăng tỉnh dậy bên bờ suối, người đẫm ướt sương mai. Ánh bình minh đầu tiên chiếu xuyên qua tán lá, rải những đốm sáng vàng lên mặt đất. Mọi thứ thật tĩnh lặng, khác hẳn với sự hỗn loạn của đêm qua. Chàng ngồi dậy, xoa mặt, cố gắng xâu chuỗi lại những sự kiện vừa qua.

Âm mạch đã đóng lại. Bạch Dao và những oan hồn đã được siêu thoát. Trưởng làng Lý và lão Diệp đã bị tiêu diệt. Mọi chuyện dường như đã kết thúc.

Chàng đứng lên, toàn thân đau nhức nhưng lòng nhẹ nhõm. Trong tay, viên ngọc xanh Bạch Dao tặng vẫn còn ấm áp. Chàng nắm chặt nó, như giữ lấy kỷ niệm cuối cùng về nàng.

Khi chàng bước về phía làng, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra. Không khí trong làng dường như trong lành hơn, sương mù vốn bao phủ quanh năm đã tan biến, để lộ ra khung cảnh một ngôi làng yên bình dưới chân núi. Những người dân đang thức dậy, khuôn mặt họ không còn vẻ u sầu, lo lắng như trước.

"Tiểu Lăng! Ngươi đây rồi!" Một người đàn ông chạy đến. "Mọi người đang tìm ngươi khắp nơi!"

"Chuyện gì vậy?" Tần Lăng hỏi.

"Cả làng đều mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Chúng tôi thấy... thấy sự thật về những gì đã xảy ra."

Hóa ra, khi âm mạch đóng lại, những oan hồn đã giải thoát đã gửi đến mỗi người dân một thông điệp. Họ biết được sự thật về cái chết của Bạch Dao và gia đình nàng, về tội ác của trưởng làng Lý và lão Diệp.

Dân làng tụ tập ở sân đình, khuôn mặt ai nấy đều đầy hối hận và xúc động. Họ nhìn Tần Lăng với ánh mắt biết ơn.

"Một cụ già bước ra, đó là ông Lý Tam, người cao tuổi nhất làng: "Tiểu Lăng, cả làng chúng ta nợ ngươi một lời xin lỗi. Chúng ta đã hiểu lầm ngươi, và hiểu lầm cả Bạch Dao."

Tần Lăng lắc đầu: "Không phải lỗi của mọi người. Chỉ là có kẻ đã lợi dụng sự sợ hãi của mọi người."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Một người hỏi.

"Đầu tiên, chúng ta cần xây dựng lại đền thờ cho Bạch Dao và gia đình nàng," Tần Lăng nói. "Để họ có thể yên nghỉ."

Cả làng đồng ý. Họ bắt tay vào xây dựng một ngôi đền nhỏ trên đồi, nơi có thể nhìn toàn cảnh làng Vân Mộng. Trên bia đá, họ khắc tên Bạch Dao và gia đình, cùng dòng chữ: "Những linh hồn oan khuất đã được giải thoát."

Trong những ngày tiếp theo, Tần Lăng dành thời gian sắp xếp lại những tài liệu chàng tìm thấy trong nhà lão Diệp. Chàng phát hiện ra nhiều bí mật về lịch sử làng Vân Mộng, và cả những ghi chép về các phép thuật cổ.

Một buổi tối, khi đang ngồi đọc sách, viên ngọc xanh trong tay chàng bỗng phát sáng. Một hình ảnh hiện lên: Bạch Dao đang mỉm cười với chàng.

"Chàng đã làm được rồi," giọng nói của nàng vang lên trong tâm trí chàng. "Nhưng vẫn còn một việc nữa cần làm."

"Việc gì vậy?" Tần Lăng hỏi.

"Âm mạch tuy đã đóng, nhưng vết nứt giữa hai thế giới vẫn còn. Theo thời gian, nó có thể mở ra lại."

"Vậy phải làm sao?"

"Chàng cần tìm đến Thiên Sư phái trên núi Vân Mộng. Họ có cách niêm phong vĩnh viễn âm mạch."

Tần Lăng gật đầu. Chàng biết núi Vân Mộng là ngọn núi cao nhất trong dãy, nơi tương truyền có các đạo sĩ tu hành.

Sáng hôm sau, chàng chuẩn bị hành trang lên đường. Dân làng tiễn chàng ra tận cổng làng, mang theo đủ loại lương thực và vật phẩm.

"Chúc ngươi may mắn," ông Lý Tam nắm tay Tần Lăng. "Làng Vân Mộng sẽ luôn nhớ ơn ngươi."

Hành trình lên núi Vân Mộng không dễ dàng. Đường đi hiểm trở, thú dữ rình rập. Nhưng Tần Lăng không nản lòng. Trong tay chàng, viên ngọc xanh luôn tỏa sáng, như dẫn đường cho chàng.

Sau ba ngày leo núi, chàng đến được một ngôi đền cổ nằm cheo leo trên vách đá. Trước cổng đền, một đạo sĩ già đang ngồi thiền.

"Đệ tử Tần Lăng, xin yết kiến lão tiên sinh," chàng cung kính thi lễ.

Đạo sĩ mở mắt, ánh mắt sáng quắc: "Ta đã biết ngươi sẽ đến. Vào đi."

Bên trong đền, đạo sĩ nghe Tần Lăng kể lại toàn bộ câu chuyện. Ông gật đầu: "Ngươi đã làm rất tốt. Nhưng để niêm phong âm mạch vĩnh viễn, cần phải có sự hi sinh."

"Hi sinh gì?" Tần Lăng hỏi.

"Âm mạch là nơi giao thoa tự nhiên giữa âm và dương. Không thể đóng nó hoàn toàn. Cách duy nhất là có một người tình nguyện trở thành 'Thủ Môn Nhân' - canh giữ cửa âm dương."

Tần Lăng im lặng. Chàng hiểu rằng điều đó có nghĩa là phải từ bỏ thế giới dương gian, sống cuộc đời cô độc nơi âm mạch.

"Nhưng nếu không có Thủ Môn Nhân, bao lâu nữa âm mạch sẽ mở lại?"

"Ba năm. Sau ba năm, oán khí sẽ tích tụ đủ để phá vỡ phong ấn."

Tần Lăng nhắm mắt lại. Chàng nghĩ về Bạch Dao, về những oan hồn, về làng Vân Mộng. Chàng không thể để mọi chuyện lặp lại.

"Đệ tử nguyện làm Thủ Môn Nhân."

Đạo sĩ gật đầu, ánh mắt đầy thương cảm: "Ngươi có ba ngày để quay về chuẩn bị."

Ba ngày sau, Tần Lăng trở lại làng Vân Mộng. Chàng nói với dân làng quyết định của mình. Ai nấy đều xúc động.

"Nhưng ngươi còn trẻ, còn cả tương lai phía trước," một người nói.

"Đôi khi, tương lai của nhiều người quan trọng hơn tương lai của một người," Tần Lăng trả lời.

Chàng dành ngày cuối cùng đi thăm khắp làng, ghi nhớ từng con đường, từng khuôn mặt. Buổi tối, chàng đến ngôi đền mới xây, thắp hương cho Bạch Dao.

"Ta sắp được gặp lại cô nương rồi," chàng thì thầm.

Sáng hôm sau, Tần Lăng trở lại âm mạch. Đạo sĩ già đã đợi sẵn ở đó.

"Khi bước qua cánh cửa này, ngươi sẽ không thể quay lại," ông nói.

"Đệ tử hiểu."

Đạo sĩ bắt đầu niệm chú. Cánh cửa âm mạch mở ra, tỏa ánh sáng xanh kỳ ảo. Tần Lăng hít một hơi thật sâu, rồi bước vào.

Khi cánh cửa đóng lại, chàng thấy mình trong một không gian kỳ lạ. Đó là một căn phòng bằng pha lê, từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh làng Vân Mộng. Chàng có thể thấy dân làng đang sinh hoạt, trẻ con đang chơi đùa, mọi thứ yên bình.

Một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Bạch Dao.

"Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau," nàng mỉm cười.

Tần Lăng cầm tay nàng: "Phải. Nhưng này là vĩnh viễn."

Họ cùng nhau ngồi xuống, quan sát thế giới bên ngoài. Tần Lăng trở thành Thủ Môn Nhân, canh giữ sự cân bằng giữa âm và dương.

Theo thời gian, làng Vân Mộng phát triển thịnh vượng. Không còn oán khí, mùa màng bội thu, dân làng sống hạnh phúc. Họ xây một ngôi đền thờ Tần Lăng và Bạch Dao, coi họ là thần hộ mệnh của làng.

Còn Tần Lăng và Bạch Dao, họ sống trong âm mạch, không còn là người trần nhưng cũng không phải là ma. Họ trở thành một phần của sự cân bằng vũ trụ, bảo vệ làng Vân Mộng từ thế giới bên kia.

Đôi khi, vào những đêm trăng sáng, người ta vẫn nghe thấy tiếng sáo du dương vọng ra từ núi rừng. Nhưng giờ đây, đó không còn là tiếng sáo ai oán, mà là giai điệu của sự bình yên và hạnh phúc.

Và câu chuyện về Tần Lăng và Bạch Dao trở thành huyền thoại, được truyền lại qua nhiều thế hệ, như một bài học về sự hi sinh và tình yêu có thể vượt qua cả ranh giới sinh tử.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt