Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Sao Nữ Tuyến 18 > Chương 1: .

Sao Nữ Tuyến 18

Tác giả: 姜萝卜​ | Chương: 1 | Lượt xem: 10,525

Chương 1: .

Tôi là một ngôi sao tuyến 18.

Hôm xảy ra động đất, tôi đang cầm cái bát đựng đầy viên thả lẩu chạy xuống tầng bị người ta nhận ra.

Trong ngày hôm đó đã lên xu hướng tìm kiếm.

Mười năm quay phim không ai hay, ăn lẩu một hôm cả nước biết, đúng là nghiệp chướng!

[Kinh! Đỉnh cao ăn hàng, lúc động đất cũng không bỏ nồi lẩu.]

[Ngôi sao nữ họ Tang nào đó gặp động đất vừa chạy vừa ăn lẩu, hỏi nguyên nhân: Lẩu chính là mạng của tôi.]

Chỉ thế này, tôi đã nổi tiếng.

Thấy xu hướng tìm kiếm này tôi chảy nước mắt hối hận.

Đúng là tạo nghiệp!

Mười năm quay phim không ai biết, ăn lẩu một hôm cả nước biết.

Không ngờ tôi chăm chỉ cần cù quay phim không nổi tiếng, mà nguyên nhân nổi tiếng lại dựa vào nồi lầu.

Gửi tới người hâm mộ đã nhận ra tôi, hãy lắng nghe tôi nói cảm ơn.

Tôi đã flop thế rồi mà vẫn có người nhận ra.

Hơn nữa, rõ ràng còn có một đại ca bên cạnh tôi cầm giỏ nho điên cuồng chạy xuống hết sức lóa mắt, mấy bạn không thấy sao!

Hơn nữa tôi ăn lẩu, tôi thừa nhận, còn câu sau là ý quái gì?

Tôi nhớ rõ ràng mình quá lo lắng nên đã chạy thẳng ra ngoài nhưng ai ngờ quên mất trên tay mình đang cầm một cái bát.

Đám phóng viên này đúng là biết giả mù đưa tin thất thiệt.

Bây giờ xu hướng tìm kiếm bùng nổ, tôi cũng sắp nổi rồi.

Số lượng người hâm mộ weibo đã tăng từ 100.000 lên 1 triệu và hiện sắp vượt mốc 5 triệu.

Các bình luận dưới hot search đều là “Hahahahahahahahaha”, khiến tôi tê dại.

Mọi người vui vẻ, tôi thì sợ hãi.

Nhìn thấy người theo dõi ngày càng tăng, tôi run lẩy bẩy, đầu óc điên cuồng hoạt động nghĩ xem hồi trước mình có scandal nào không.

Đột nhiên tiếng chuông vang lên, tôi nhìn thấy đó là quản lý Hạ Miên thân yêu của mình thì nhấc máy.

“Bây giờ, ngay lập tức! Nói cho chị biết trước đây em có chuyện gì mà em cảm thấy có thể trở thành scandal không?”

Tôi nghĩ một lát.

“Hồi tiểu học đi vệ sinh rơi xuống hố xí ở trường có tính không?”



“Hồi cấp 2 đuổi người ta chạy nhanh quá đá bay chiếc giày khiến người ta nhập viện thì sao?”



Này cũng không tính à!

Tôi bất chấp, kể lại chuyện tôi không muốn nhớ lại nhất.

Dù sao lúc ấy bị cả trường vây xem, bị mất mặt trước toàn trường.

“Hồi cấp ba đại diện học sinh đứng trên bục phát biểu, sau khi phát biểu xong, chắp tay sau đít không nhịn được đánh rắm, kết quả quên tắt mic…”

Hạ Miên im lặng hồi lâu.

Lâu đến mức tôi nghĩ chị ấy đã cúp điện thoại nhưng đột nhiên chị cười khẩy.

“Tang Ấu Ấu, đây là chuyện mà người bình thường làm sao.”

Sau đó tôi nghe tiếng gầm của chị ấy.

“Đây mà là scandal à? Đây không phải trò cười thì còn là cái gì nữa!?”

2.

Hoàn toàn không ngờ tới chuyện tôi vẫn bị bóc.

Tin tốt là không có tin xấu nào.

Tin xấu là tất cả đều là trò cười.

Thế là tôi lại lên xu hướng tìm kiếm lần nữa.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy từ khóa mới được tìm kiếm, bầu trời của tôi sụp đổ.

Chuyện này có gì khác với việc cởi truồng chạy trên đường đâu chứ?

“Những chuyện khác người nhất giới giải trí của ngôi sao nữ Tang Ấu Ấu.”

“Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện cười về Tang Ấu Ấu…”

Tôi run rẩy bước vào khu bình luận.

ID tên là “Áo bông nhỏ thân thiết của Tang Ấu Ấu” đang vô cùng sôi động.

“Trừ trường đại học ra, tôi và cô ấy đều học cùng nhau.”

“Nghe nói khi được hỏi sở trường là gì, Tang Ấu Ấu nói có thể đập đá bằng ngực và nhổ nước bọt đầy cốc trong 1 phút.”

Tôi: ?

“Hồi cấp ba, Tang Ấu Ấu ngủ quên trong lúc học online nhưng lại vô tình mở cam, bọn tôi thấy cô ấy chảy nước miếng ướt cả sách.”

???

“Hồi cấp ba chạy bộ lấy quần giữ nhiệt làm khăn quàng cổ. Học online quên tắt mic, một mình đóng hai vai độc thoại…”

Tôi hoài nghi liệu có nhìn nhầm ID không, dụi mắt nhìn lại lần nữa.

Tên này đúng là không sai.

Nhưng đây đúng là áo bông nhỏ thân thiết của tôi, áo bông cũng lọt gió à, đây là antifan hả?!

Bây giờ lên mặt trăng tìm nhà rồi ở thôi, tôi không ở nổi trên trái đất này nữa rồi.

Phải làm sao đây? Cấp cứu online.

Công ty xây dựng hình tượng nữ thần lạnh lùng cho tôi, là kiểu người đẹp kiệm lời đồ đó.

Trước khi nổi tiếng tôi vẫn luôn thận trọng, cẩn thận từ ăn nói đến hành động, đã quán triệt tinh thần của một người làm công đến cùng.

Bây giờ sụp đổ hết rồi.

Tôi thấy ch.ết không sờn gọi cho Hạ Miên.

“Làm sao đây? Hình tượng nữ thần lạnh lùng của em có được nữa không?”

“Không cần đâu, em xem chuyện này còn có thể quay đầu nữa không? Cứ để bản thân tự do, dù sao cũng nổi tiếng, bị người ta cười nổi tiếng cũng được.”

“Mấy chuyện không giống người thường của em nhiều thế kia, ở trong giới này đúng là có tài mà không phát huy được. Không đi diễn xiếc thì làm người tấu hề cũng được.”

Xem chị ấy nói kìa, thà đừng nói, hồi bé đúng là tôi có ước mơ được diễn xiếc.

Nhưng mọi chuyện đã dừng lại sau khi tôi biểu diễn tiết mục lộn nhào đến mức vào viện dịp tết.

3.

Tôi cúp máy, nhảy nhót tưng bừng hồi lâu.

Ôm bé mèo đi tới đi lui.

Thật là mất mặt quá.

Một lúc sau, nhà tôi chưa bao giờ vang lên tiếng gõ cửa chợt có tiếng “cốc cốc”.

Sợ đến nỗi không dám đánh rắm.

Lẽ nào là fan cuồng của tôi sao?!

Tôi cẩn thận đi đến cửa nhìn qua mắt mèo.

Thấy một anh chàng đẹp trai đeo kính gọng vàng ở bên ngoài, chỉ nhìn thôi cũng khiến bà tôi muốn bật nắp quan tài ngồi dậy.

Sắc đẹp khiến lý trí mê man, các bạn à.

Lúc này tôi cầm tay nắm cửa, đối mặt với anh chàng đẹp trai bên ngoài.

“Khụ…”

“Trước cửa nhà tôi có camera, tôi khuyên anh nên rời đi càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Dạo này trai đẹp cũng làm fan cuồng sao.

Khi tôi đang cảnh giác, anh đẹp trai cười.

Cười đến nỗi tôi nổi da gà, lẽ nào hôm nay gặp phải một tên fan cuồng tâm thần không bình thường sao?

Tôi nhanh chóng lui về phòng, chừa một khoảng trống nhỏ để quan sát anh.

Anh chỉnh lại kính: “Cô Tang, có lẽ cô đã hiểu nhầm gì rồi, tôi không phải fan cuồng của cô.”

“Tôi sống ở bên. Nhà cô cách âm không tốt lắm, ồn ào quá.”

Nghe câu này tôi vội vàng nhảy ra nói xin lỗi.

Lạy, sao tôi có fan cuồng được chứ.

Nhưng tôi càng nhìn càng thấy anh ấy quen.

Ôi chao, đây chẳng phải là đại ca xách giỏ nho chạy đấy sao!

Anh em cùng cảnh ngộ với nhau sao chỉ có tôi bị chụp?

“Tôi sẽ giảm tiếng, thế không sao chứ?”

Anh ấy gật đầu, khi tôi lùi về sau suýt chút nữa mất trọng lực.

“Cô Tang, xin hỏi cô có thể nhổ đầy một cốc nước bọt trong một phút sao?”

Tôi cứng đờ, xấu hổ nghiêng đầu qua, giật giật khóe miệng.

Anh chàng đẹp trai có vẻ ngượng ngùng và dường như đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Haha, thường thôi.”

Tôi nhanh chóng đóng cửa lại trước khi anh ấy kịp nói.

Đồ thần kinh!
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt