Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Sinh Nhật Cuối Cùng > Chương 1: Lì xì ngày sinh nhật

Sinh Nhật Cuối Cùng

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 393

Chương 1: Lì xì ngày sinh nhật

Tiếng "ting" vang lên từ chiếc điện thoại cũ kỹ, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ. Bà Lâm Thanh đang ngồi bên cửa sổ, hơi giật mình. Ánh mắt bà hướng về chiếc điện thoại, nơi màn hình sáng lên hiển thị dòng chữ: "Nhóm 'Đại Gia Đình' có 1 tin nhắn mới."

Hôm nay là sinh nhật lần thứ sáu mươi của bà.

Bà với lấy điện thoại, những ngón tay gầy guộc, chai sạn vì năm tháng mở ứng dụng. Một tràng tin nhắn chúc mừng hiện ra, chủ yếu là từ những người họ hàng xa. Bà lướt nhanh, trái tim khẽ rung động khi thấy tên con gái - Nhạc Nhi. Con bé gửi một phong bao lì xì điện tử màu đỏ rực, kèm theo dòng chữ: "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!"

Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi bà. Dù sao, con gái vẫn nhớ. Bà bấm vào phong bao, con số 88 nhảy ra. Bà chưa kịp cảm nhận niềm vui thì tin nhắn tiếp theo của Nhạc Nhi đã hiện lên, nhanh như cắt:

"Mẹ đúng là tham tiền quá, chưa kịp nhìn đã bấm lấy rồi. Mẹ chồng con còn chê dưới 1000 tệ không thèm nhận kìa."

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập. Bà Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu đen trên nền trắng, từng chữ một như những mũi kim đâm thẳng vào đáy mắt. Bàn tay bà run nhẹ. Cả nhóm chat trước đó còn rộn ràng bao nhiêu, giờ đây im ắng bấy nhiêu. Những lời chúc mừng vừa rộn rã phút chốc tan biến, để lại màn hình lạnh tanh, như một sân khấu vừa tắt đèn.

Sinh nhật của chính mình, vậy mà hóa ra lại thành trò cười. 88 tệ, một con số "phát tài" theo quan niệm, giờ đây lại trở thành minh chứng cho sự "tham tiền" của bà. Còn bà mẹ chồng kia, người phụ nữ mà bà chỉ gặp vài lần với ánh mắt kiêu kỳ, lại trở thành thước đo để con gái bà so sánh.

Buổi tối, bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại một nhà hàng khá sang. Không khí ồn ào, tiếng cười nói xen lẫn mùi thức ăn thơm phức. Chiếc bánh kem to được mang ra, trang trí lộng lẫy. Nhưng khi nhìn kỹ, bà Lâm Thanh thấy lòng quặn lại. Trên mặt bánh, không hề có tên bà. Chỉ đề mấy chữ chung chung, vô hồn: "Gia đình vui vẻ". Như thể bà chỉ là một cái bóng, một sự hiện diện mờ nhạt trong không gian đó.

Nhạc Nhi tươi cười đưa cho bà một hộp quà nhỏ. Mở ra, bên trong là một chiếc khăn lụa. Con bé nói: "Mẹ thử xem có thích không? Hàng đẹp lắm đấy." Trái tim bà chợt ấm lại một chút. Có lẽ con gái vẫn còn chút tình cảm. Bà vừa định mỉm cười, thì giọng nói lạnh lùng của bố chồng Nhạc Nhi, ông ta ngồi đối diện, cất lên như một nhát dao:

"Giống y khăn lần trước nó mua cho vợ tôi, giá tận 5000 cơ. Hàng rẻ tiền mà cũng đem tặng à?"

Không khí trên bàn tiệc lập tức đóng băng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bà và chiếc khăn trên tay. Nhạc Nhi đỏ mặt, không nói gì, chỉ cúi đầu xuống. Bà Lâm Thanh cười gượng, một nụ cười mà nếu nhìn kỹ, có thể thấy được sự cay đắng đang thấm từng chân răng. Bà từ từ gấp chiếc khăn lại, bàn tay run rẩy giấu nó vào túi áo, như giấu đi một vết nhơ, một sự xấu hổ không đáng có.

Đêm đó, về đến căn phòng nhỏ mà con gái dành cho bà trong ngôi nhà rộng lớn ấy, bà Lâm Thanh nằm thao thức. Ký ức ùa về như thác lũ. Cả đời bà, một đời nhịn ăn nhịn mặc, tích cóp từng đồng. Những bữa cơm đạm bạc, những bộ quần áo cũ sờn, tất cả chỉ để lo cho Nhạc Nhi ăn học đến nơi đến chốn, rồi lại lo tiền cưới xin, mua nhà cho con. Bà tưởng rằng hy sinh là hạnh phúc, rằng nhìn con cái thành đạt là niềm vui lớn nhất của đời mình. Nhưng giờ đây, khi tóc đã điểm hoa râm, bà mới nhận ra, những thứ tình cảm ấy đã rạn nứt đến mức không thể hàn gắn. Nó không phải do một lần lỡ lời, mà là cả một quá trình bào mòn bởi sự xem thường, vô tâm.

Đến hai giờ sáng, bà bật dậy. Bà không khóc nữa. Nước mắt có lẽ đã cạn từ lúc nào. Bà lấy vali ra, dọn dẹp từng món đồ cá nhân một cách bình thản. Hành lý của bà thật ít ỏi, chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo giản dị và vài món kỷ vật cũ. Bà lấy điện thoại, thao tác một cách chậm rãi nhưng dứt khoát, hủy liên liên kết thẻ lương hưu mà bà vẫn dùng để góp tiền sinh hoạt phí với con gái. Rồi bà đặt một chuyến bay về lại quê nhà, chuyến bay sớm nhất.

Khi ngồi ở sân ga tàu hỏa lúc rạng sáng, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh dần khuất sau làn sương, bà Lâm Thanh thở một hơi dài. Trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường, như vừa cắt bỏ một gánh nặng đã đeo đẳng suốt mấy chục năm trời. Bà nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên tĩnh hiếm hoi trong tâm hồn.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt