Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Sinh Nhật Cuối Cùng > Chương 2: Lời nói dối

Sinh Nhật Cuối Cùng

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 395

Chương 2: Lời nói dối

Sáng hôm sau, ánh nắng mai lọt qua khe cửa, rọi xuống căn phòng trống trải nơi góc nhà. Nhạc Nhi choàng tỉnh giấc, đầu óc còn nặng trĩu sau một đêm mệt mỏi. Cô vươn vai, bước xuống giường với ý định gọi mẹ pha cho ly cà phê như mọi khi.

Nhưng nhà bếp vắng lặng. Không có hương thơm của bữa sáng, không có tiếng động quen thuộc của mẹ. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Nhạc Nhi.

Cô bước đến phòng mẹ, cửa hé mở. Chiếc giường ngăn nắp, tủ quần áo trống rỗng. Chỉ còn lại chiếc khăn lụa mà mẹ nhận được hôm qua được gấp gọn gàng trên bàn, bên cạnh là một phong thư.

Trái tim Nhạc Nhi đập loạn nhịp. Cô vội mở thư ra, chỉ thấy vài dòng chữ ngắn ngủi: "Mẹ về quê. Hai mẹ con mình cứ sống tốt."

Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng Nhạc Nhi. Sao mẹ có thể nhỏ nhen như vậy? Chỉ vì một chuyện nhỏ mà bỏ đi giữa lúc gia đình đang cần sự chăm sóc của mẹ nhất?

Không chần chừ, cô lấy điện thoại, mở nhóm gia đình "Đại Gia Đình" và bắt đầu gõ: "Mẹ giận dỗi vì tiền lì xì đấy, nhỏ nhen quá. Lớn tuổi rồi mà còn so đo."

Tin nhắn vừa được gửi đi, vài thành viên trong nhóm lập tức phản hồi. Dì Ba, một người họ hàng xa, viết: "Trời ơi, bà cụ này khó chiều thật. Con cái bận rộn, gửi lì xì là có tâm rồi."

Một người chú họ khác thêm vào: "Thời buổi này ai còn quan trọng chuyện tiền nong. Bà cụ làm quá lên rồi."

Nhạc Nhi đọc những dòng tin nhắn ấy, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào. Ít ra vẫn có người hiểu và đồng tình với cô.

Nhưng rồi nhóm chat dần im ắng. Những người thân thiết với mẹ cô, những người từng được mẹ giúp đỡ, đều im lặng. Sự im lặng đó như một lời trách móc ngầm, khiến Nhạc Nhi cảm thấy bứt rứt.

Buổi trưa hôm đó, khi đang vật lộn với đống bát đĩa trong bếp, điện thoại của Nhạc Nhi reo. Đó là cô Tú, một người chị họ rất thân với mẹ cô từ ngày còn nhỏ.

"Chị nghe nói em giận con cái? Có thật vậy không? Sao bỏ về đột ngột thế?" - giọng cô Tú đầy vẻ lo lắng.

Nhạc Nhi thở dài: "Mẹ làm quá lên chị ạ. Chỉ vì mấy chục nghìn lì xì mà bỏ đi, để lại cả đống việc nhà cho em."

Bên kia đầu dây im lặng một lúc, rồi cô Tú nói: "Em gái, chị biết em bận rộn, nhưng có lẽ em chưa hiểu hết. Để chị gọi cho dì Thanh thử xem sao."

Trong khi đó, tại ngôi nhà cũ ở quê, bà Lâm Thanh đang dọn dẹp sân vườn. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn số điện thoại quen thuộc, bà mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cô Tú đó hả?" - giọng bà bình thản.

"Chị Thanh ơi, em nghe Nhạc Nhi nói... chị giận nó nên bỏ về? Có chuyện gì vậy chị?"

Bà Lâm Thanh nhìn ra khoảng sân đầy nắng, nơi những cây cau già đang đung đưa trong gió. Bà không trả lời trực tiếp, mà nhẹ nhàng nói: "Chị cũng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Ở đây yên tĩnh, không khí trong lành, tốt cho sức khỏe."

"Nhưng chị ơi, Nhạc Nhi nó còn trẻ, nếu có gì không phải..."

Bà cắt lời cô Tú một cách nhẹ nhàng: "Em yên tâm. Chị không giận ai cả. Chỉ là..." - bà ngừng lại, nhìn đàn chim sẻ đang nhảy nhót trên cành - "chị nhận ra mình cần sống cho bản thân một chút."

Cuộc điện thoại kết thúc trong sự im lặng đầy suy tư. Bà Lâm Thanh không than phiền, không trách móc. Sự bình thản ấy càng khiến cô Tú hiểu rằng, đây không phải là một cuộc giận dỗi thông thường.

Buổi chiều ở thành phố, Nhạc Nhi nhận được tin nhắn từ cô Tú: "Em gái, chị vừa nói chuyện với mẹ em. Có lẽ em nên suy nghĩ lại. Đôi khi, giá trị không nằm ở số tiền, mà ở sự tôn trọng."

Nhạc Nhi đọc tin nhắn mà lòng đầy bực bội. Tại sao mọi người đều đứng về phía mẹ? Cô có làm gì sai đâu?

Trong lúc đó, tại quê nhà, bà Lâm Thanh bắt đầu làm quen với nhịp sống mới. Sáng sớm, bà thức dậy, mở cửa đón ánh nắng mai. Tiếng chim hót ríu rít trên cành cây trước sân. Hương hoa cau thoảng trong gió mang theo một mùi thơm dịu nhẹ.

Bà hàng xóm cạnh nhà, bà Lan, sang chào hỏi: "Chị Thanh mới về quê à? Lâu lắm mới thấy chị."

Hai người bắt đầu trò chuyện. Bà Lan rủ bà Thanh đi chợ sớm. Con đường làng quen thuộc, những gương mặt thân thiện, tiếng chào hỏi rộn ràng. Tất cả đều khiến bà Thanh cảm thấy ấm lòng.

Buổi tối, mấy người bạn cũ trong xóm kéo đến thăm. Họ ngồi uống trà, kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn trong cuộc sống. Bà Thanh nhận ra, mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ trong những năm tháng ở thành phố.

Có bác hàng xóm tò mò hỏi: "Sao chị không ở trên thành phố với con gái cho vui?"

Bà Lâm Thanh mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm: "Hóa ra sống cho mình cũng không khó như mình từng nghĩ."

Nhưng trong lòng bà, vết thương vẫn còn đó. Mỗi khi đêm xuống, hình ảnh con gái tỏ ra khinh thường mình lại hiện về. Bà nhớ lại những ngày tháng vất vả nuôi con ăn học, từng đồng tiền tiết kiệm được đều dành cho con. Giờ đây, đứa con ấy lại coi bà như gánh nặng.

Một buổi chiều, bà Thanh ngồi trước hiên nhà, lặng lẽ nhìn những chiếc lá rơi. Bà nhận ra rằng, đôi khi sự im lặng và buông bỏ không phải là thất bại, mà là cách để bảo vệ chính mình.

Bà lấy điện thoại, nhắn tin cho con gái: "Mẹ về quê rồi, con yên tâm. Mẹ khỏe."

Chỉ một dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng chứa đựng cả một sự thay đổi trong tâm thế. Bà không còn muốn giải thích, không còn muốn tranh cãi. Đôi khi, sự thật không cần phải nói ra, mà thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Trong lòng bà dần nguôi ngoai, nhưng vết đau mà con gái gây ra vẫn khắc sâu. Đó là bài học đắt giá về sự hy sinh và lòng biết ơn. Nhưng giờ đây, bà đã học được cách buông bỏ, học được cách sống cho chính mình.

Khi màn đêm buông xuống, bà Thanh nhìn lên bầu trời đầy sao. Lần đầu tiên sau nhiều năm, bà cảm thấy bình yên thực sự. Có lẽ, đây mới là nơi bà thuộc về.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt