Buổi sáng đầu tiên không có mẹ, Nhạc Nhi thức dậy trong sự hỗn loạn. Tiếng chuông báo thức réo lên từ sáu giờ, nhưng cô không thể nào rời khỏi giường. Đầu óc còn mơ màng, cô với tay về phía tủ đầu giường, thói quen tìm ly nước ấm mẹ thường để sẵn mỗi sáng. Nhưng lần này, tay cô chạm vào khoảng không.
"Thôi chết!" - Cô bật dậy, mắt mở to. Đã bảy giờ rưỡi. Tiểu Bảo sẽ trễ học, cô sẽ trễ làm.
Cô lao vào bếp, vấp phải chiếc ghế nhỏ của con trai. "Á!" - Cô kêu lên đau đớn. Căn bếp tối om, không có mùi thơm quen thuộc của cháo trắng, cũng không có tiếng xèo xèo của trứng chiên. Tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn vài hộp sữa chua và ít rau héo.
"Mẹ ơi, con đói!" - Tiểu Bảo kéo áo cô, mếu máo.
Nhạc Nhi vội vã mở tủ lạnh, tay run rẩy. "Chờ mẹ một chút, mẹ làm mì tôm cho con nhé?"
"Con không thích mì tôm! Con muốn ăn cháo của bà ngoại!" - Tiểu Bảo bắt đầu khóc.
Cuối cùng, hai mẹ con cũng ra khỏi nhà lúc tám giờ mười lăm. Nhạc Nhí đưa con đến trường muộn ba mươi phút, rồi phóng xe đến công ty. Cô bước vào phòng họp lúc chín giờ mười lăm, muộn một tiếng. Sếp cô, chị Trương, liếc nhìn đồng hồ rồi quay đi, không nói gì.
Buổi trưa, Nhạc Nhi về nhà với ý định nghỉ ngơi một chút. Nhưng căn nhà bừa bộn khiến cô choáng váng. Đồ chơi của Tiểu Bảo vương vãi khắp phòng khách, bát đĩa bữa sáng chất đống trong bồn rửa, quần áo cần giặt chất thành đống trong phòng giặt.
Cô thở dài, cố gắng dọn dẹp. Nhưng mỗi lần cúi xuống nhặt đồ, lưng cô lại đau nhức. Cô chợt nhớ ra, mẹ cô đã sáu mươi tuổi, vẫn làm những việc này mỗi ngày mà chưa bao giờ than phiền.
Chiều hôm đó, Nhạc Nhi phải đi đón Tiểu Bảo sớm vì cô có lịch họp quan trọng. Cô đưa con đến công ty, dặn con ngồi ngoài chờ. Nhưng Tiểu Bảo hiếu động, chạy nhảy khắp nơi, làm ảnh hưởng đến đồng nghiệp.
"Chị Nhạc Nhi, em có thể cho cháu vào phòng họp nhỏ được không? Ở ngoài này ồn quá." - Một đồng nghiệp trẻ nói.
Nhạc Nhi đỏ mặt, vội dắt con vào phòng họp nhỏ. Cô vừa phải trông con, vừa cố gắng tập trung nghe cuộc họp. Kết quả là cô không nắm được nội dung quan trọng, còn Tiểu Bảo thì buồn chán, bắt đầu nghịch phá.
Tối về, Nhạc Nhi mệt nhoài. Cô cố gắng nấu một bữa tối đơn giản, nhưng tay nghề kém cỏi khiến món ăn vừa cháy vừa mặn. Tiểu Bảo ăn được hai miếng rồi bỏ đi.
"Con không đói nữa!" - Nó nói và chạy vào phòng chơi game.
Đông Diệu về muộn, nhìn mâm cơm tối thất vọng. "Hôm nay làm việc mệt quá, về nhà chỉ muốn ăn bữa cơm ngon."
Nhạc Nhi bực bội: "Anh tưởng em không mệt sao? Em cũng đi làm cả ngày, về còn phải trông con, dọn nhà!"
Hai vợ chồng cãi nhau một trận. Không khí trong nhà căng thẳng.
Tuần đầu tiên trôi qua trong sự hỗn loạn. Nhạc Nhi phát hiện ra vô số những việc nhỏ mà mẹ cô từng âm thầm làm. Mỗi sáng, mẹ đều lau dọn nhà cửa từ sáu giờ. Mỗi chiều, mẹ đi chợ mua đồ tươi ngon nhất. Mỗi tối, mẹ giặt giũ, ủi quần áo cho cả nhà.
Một hôm, Tiểu Bảo hỏi: "Mẹ ơi, sao lâu rồi không thấy bà ngoại? Bà hay cho con tiền mua kem mà."
Nhạc Nhi mới chợt giật mình. Cô lục lại cặp sách của con, phát hiện trong ngăn nhỏ thường có vài tờ tiền lẻ và mảnh giấy nhỏ: "Cho cháu mua đồ ăn vặt" - đó là nét chữ quen thuộc của mẹ. Những cử chỉ âm thầm yêu thương ấy, giờ đã biến mất.
Rồi những lúc vợ chồng cô bận họp hay công tác, họ phải vội vã tìm người trông trẻ. Không còn ai như mẹ cô, sẵn sàng ở nhà chăm cháu, dù đêm khuya hay ngày lễ. Có lần, người giúp việc đột xuất nghỉ ốm, Nhạc Nhi phải mang con đến công ty, khiến cô xấu hổ và bị sếp nhắc nhở.
Ban đầu, Nhạc Nhi bực bội, trách móc mẹ trong lòng: "Mẹ đúng là quá đáng, bỏ mặc con cháu thế này. Giận dỗi một chút thôi mà cũng làm quá."
Nhưng khi Tiểu Bảo liên tục hỏi: "Mẹ ơi, bà ngoại đâu rồi, sao lâu thế không về?" - trái tim cô bất giác trống rỗng. Cô nhớ đến ánh mắt hiền từ của mẹ mỗi lần bế cháu, những câu chuyện cổ tích mẹ kể, những bữa cơm gia đình ấm áp do chính tay mẹ nấu.
Một tuần sau, Nhạc Nhi quyết định nhờ mẹ chồng đến giúp. Bà Đào, mẹ chồng cô, là một phụ nữ khó tính. Chỉ sau hai ngày, căn nhà đã trở thành chiến trường.
"Mẹ ơi, sao bà nội toàn nấu đồ ăn mà con không thích?" - Tiểu Bảo phàn nàn.
Bà Đào thì liên tục chê bai: "Nhà cửa bừa bộn thế này, không biết dọn dẹp à? Đồ đạc để lung tung hết."
Mỗi tối, bà lại kể cho Đông Diệu nghe về những "sai sót" của Nhạc Nhi. Không khí trong nhà ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Một tối, sau khi đưa mẹ về, Đông Diệu thở dài nói với Nhạc Nhi: "Đúng là không ai chăm con bằng mẹ em. Làm sao bây giờ? Đáng lẽ trước đây... chúng ta không nên khinh thường mẹ như vậy."
Lời nói của chồng như giọt nước tràn ly. Nhạc Nhi im lặng, lần đầu tiên cô cảm thấy một nỗi hối hận mơ hồ len lỏi.
Cô bắt đầu để ý đến những khoảng trống mẹ để lại. Góc phòng khách nơi mẹ thường ngồi khâu vá, nay trống trải. Bếp gas nơi mẹ đứng nấu ăn mỗi ngày, nay chỉ còn bụi bặm. Thậm chí, tiếng ho khan của mẹ mỗi sáng - thứ âm thanh cô từng cho là phiền phức - giờ cũng trở nên đáng nhớ.
Một buổi tối, khi đang dọn dẹp phòng của mẹ, Nhạc Nhi tìm thấy một cuốn sổ tay cũ. Trong đó, mẹ cô ghi chép tỉ mỉ từng khoản chi tiêu trong gia đình, từ tiền chợ, tiền điện nước, đến tiền mua đồ cho cháu. Ở trang cuối, có một dòng chữ nguệch ngoạc: "Sinh nhật Nhạc Nhi, mua túi xách 5.000 tệ. Phải tiết kiệm thêm 3 tháng nữa."
Nhạc Nhi ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa. Cô nhớ ra chiếc túi xách hàng hiệu cô từng khao khát, và niềm vui của mẹ khi thấy cô thích nó. Lúc đó, cô cứ tưởng mẹ có nhiều tiền.
Giờ đây, cô mới hiểu, những gì mẹ cho cô không chỉ là tiền bạc, mà là cả cuộc đời hy sinh thầm lặng.
Đêm đó, Nhạc Nhi lần đầu tiên gọi điện cho mẹ sau nhiều tuần. Chuông reo mãi không ai nghe. Cô gọi lại lần thứ hai, thứ ba... Cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình thản: "A lô?"
"Mẹ... mẹ ơi..." - Nhạc Nhi nghẹn ngào.
"Có chuyện gì thế con?" - Giọng mẹ vẫn nhẹ nhàng, nhưng thiếu đi sự ấm áp ngày xưa.
"Con... con nhớ mẹ." - Nhạc Nhi nói trong nước mắt.
Bên kia đầu dây im lặng một lúc. Tiếng gió xào xạc và tiếng côn trùng kêu văng vẳng. Rồi giọng mẹ vang lên nhẹ nhàng: "Ở quê mát lắm con. Đêm nay có trăng sáng lắm."
Câu trả lời không liên quan ấy khiến Nhạc Nhi hiểu ra: khoảng cách giữa cô và mẹ giờ đã quá xa. Những vết thương lòng không dễ gì hàn gắn.
Khi cô tắt máy, Tiểu Bảo đứng ở cửa, mắt đỏ hoe: "Mẹ ơi, có phải bà ngoại không về nữa không?"
Nhạc Nhi ôm chặt con, không trả lời. Cô nhận ra, không chỉ căn nhà này thiếu vắng mẹ, mà trái tim mỗi người trong gia đình cũng đã xuất hiện những khoảng trống không thể lấp đầy.
Gia đình nhỏ của cô bắt đầu rạn nứt, và sự bất an bao trùm lên căn nhà từng đầy ắp tiếng cười. Mỗi ngày trôi qua, Nhạc Nhi càng thấm thía hơn giá trị của những hy sinh thầm lặng mà mẹ đã dành cho gia đình cô. Nhưng có lẽ, đã quá muộn để nhận ra điều đó.
Sinh Nhật Cuối Cùng
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 397