Tháng đầu tiên không có mẹ trôi qua trong sự hỗn loạn tột độ. Nhạc Nhi như con thoi giữa công ty và gia đình, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm. Cô gầy hẳn đi, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm. Mỗi sáng, cô phải vật lộn với bữa ăn cho con, rồi vội vã đưa con đến trường trước khi đến công ty.
Một buổi sáng thứ Hai, Tiểu Bảo sốt cao. Nhạc Nhí gọi điện xin nghỉ phép, giọng sếp lạnh lùng: "Đây là lần thứ ba trong tháng rồi đấy. Công ty không phải chỗ để cô tùy tiện."
Cô ôm con đến bệnh viện, một mình xếp hàng chờ khám. Tiểu Bảo quấy khóc, người nóng hừng hực. Nhạc Nhi nhớ lại những lần con ốm trước đây, mẹ cô luôn là người thức trắng đêm chăm sóc, đôi bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp xoa dịu mọi cơn đau. Giờ đây, một mình cô đối diện với tất cả, cảm thấy bất lực vô cùng.
Buổi tối, Đông Diệu về nhà với khuôn mặt căng thẳng. "Hôm nay tôi phải xin nghỉ sớm vì con, sếp không vui lắm." - anh nói, giọng đầy mệt mỏi.
Nhạc Nhi bực tức: "Anh tưởng em thích à? Em cũng phải nghỉ làm để chăm con đây này!"
Cuộc cãi vã bùng nổ. Tiểu Bảo khóc thét lên trong cơn sốt. Căn nhà chìm trong không khí ngột ngạt.
Tuần thứ hai, Nhạc Nhi nhận được thông báo từ công ty. Vì hiệu suất làm việc giảm sút và thường xuyên nghỉ phép, cô bị chuyển sang bộ phận khác với mức lương thấp hơn. Tin nhắn từ sếp hiện lên lạnh lùng: "Hy vọng cô sắp xếp được công việc gia đình."
Cùng lúc đó, Đông Diệu cũng gặp rắc rối. Do phải thường xuyên về sớm để trông con, anh bỏ lỡ nhiều cuộc họp quan trọng. Một dự án lớn mà anh phụ trách bị trì hoãn, cấp trên tỏ ra không hài lòng.
Một tối thứ Sáu, hai vợ chồng ngồi im lặng trong phòng khách. Tiếng tivi vang lên nhưng dường như không ai thực sự xem. Đông Diệu lên tiếng đầu tiên:
"Em có nghĩ chúng ta nên nhờ mẹ quay lại không? Chỉ tạm thời thôi."
Nhạc Nhi lắc đầu, giọng đầy chua chát: "Mẹ không nghe máy của em nữa rồi. Lần cuối em gọi, mẹ chỉ nói vài câu rồi tắt máy."
Họ thử nhờ mẹ chồng tiếp tục giúp đỡ, nhưng chỉ sau một tuần, mâu thuẫn lại bùng phát. Bà Đào liên tục phàn nàn về cách dạy con của Nhạc Nhi, về việc nhà bừa bộn. Mỗi bữa ăn trở thành cực hình khi bà không ngừng so sánh: "Con dâu người ta còn biết nấu nướng, chăm sóc chồng con. Còn cô..."
Đến ngày thứ mười, Đông Diệu phải đưa mẹ về trong sự bực dọc. Trên đường về, bà không quên dặn: "Con nên nói chuyện với vợ con. Làm phụ nữ mà không biết quán xuyến việc nhà thì..."
Khi Đông Diệu trở về, cuộc cãi vã lớn nhất trong cuộc hôn nhân của họ bùng nổ.
"Tại sao em không thể cố gắng hơn?" - Đông Diệu quát lên. "Nhìn căn nhà này xem! Bừa bộn như cái chợ!"
Nhạc Nhi không kìm được nước mắt: "Anh tưởng em là siêu nhân sao? Vừa đi làm, vừa chăm con, vừa dọn nhà? Trước đây có mẹ ở đây, anh có bao giờ biết ơn không?"
Câu nói này như ngòi nổ. Đông Diệu giận dữ hét lên: "Đừng có đổ lỗi cho mẹ! Tất cả là do cô! Do cô đã đuổi mẹ đi!"
Không khí trong phòng đóng băng. Nhạc Nhi nhìn chồng chằm chằm, không thể tin vào những gì vừa nghe. "Anh... anh nói gì?"
"Tôi nói là tất cả là do cô!" - Đông Diệu lặp lại, giọng đầy tức giận. "Nếu mẹ cô còn ở đây, đâu đến nông nỗi này! Nhà cửa đâu có bừa bộn thế này? Con cái đâu có phải ăn đồ ăn nguội lạnh? Công việc của chúng ta đâu có bị ảnh hưởng?"
Những lời nói đó như nhát dao cuối cùng đâm thẳng vào trái tim Nhạc Nhi. Cô sụp đổ hoàn toàn, ngã xuống ghế sofa. Mọi sự oán giận, bực bội tan biến, nhường chỗ cho một nỗi hối hận và bất lực tột cùng.
Đêm đó, Nhạc Nhi ôm con ngủ trong phòng khách. Cô nhìn con trai đang ngủ say, khuôn mặt còn đỏ ửng vì khóc. Cô nhận ra, sự ích kỷ và vô tâm của mình đã phá hủy thứ quý giá nhất: tình thương của mẹ và sự yên ấm của gia đình.
Sáng hôm sau, Đông Diệu xin lỗi. Nhưng vết thương đã quá sâu. Nhạc Nhi im lặng thu dọn đồ đạc, quyết định dọn ra ngoài ở tạm.
Cô tìm được một căn hộ nhỏ cũ kỹ ở ngoại ô. Căn phòng chật hẹp, ẩm mốc, hoàn toàn khác biệt với ngôi nhà rộng rãi trước đây. Đêm đầu tiên ở đó, Tiểu Bảo khóc suốt vì nhớ bố, nhớ nhà.
Nhạc Nhi cố gắng xoay xở. Cô nhận thêm việc làm freelance ban đêm, nhưng thu nhập vẫn không đủ trang trải. Một tháng sau, cô nhận được thông báo ly hôn từ Đông Diệu.
Trong phiên tòa, khi thẩm phán hỏi về quyền nuôi con, Đông Diệu đưa ra những bằng chứng về việc Nhạc Nhi thất nghiệp và không ổn định tài chính. Cuối cùng, Tiểu Bảo được giao cho bố, Nhạc Nhi chỉ được quyền thăm nom.
Ngày đưa con trai về cho chồng, Nhạc Nhi ôm con khóc nức nở. Tiểu Bảo ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, sao chúng ta không ở cùng nhau nữa?"
Cô không biết trả lời thế nào. Tất cả những gì cô có thể làm là hứa sẽ cố gắng để đón con về.
Nhưng cuộc sống ngày càng khó khăn. Cô phải chuyển đến một căn phòng trọ còn tồi tàn hơn. Công việc không ổn định, những đơn freelance ngày càng ít đi vì cô không còn đủ tập trung.
Một đêm, cô ngồi một mình trong căn phòng tối, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi nhà cao tầng sáng rực, trong khi căn phòng của cô chìm trong bóng tối. Cô nhớ lại ngày xưa, khi còn là một cô gái trẻ đầy hoài bão, được mẹ hy sinh tất cả để cho ăn học. Cô nhớ những lời hứa sẽ báo hiếu mẹ, sẽ làm mẹ tự hào.
Giờ đây, cô đánh mất tất cả: gia đình, con cái, sự nghiệp, và cả người mẹ mà cô từng coi thường.
Cô lấy điện thoại, lần nữa gọi cho mẹ. Lần này, mẹ nghe máy.
"Mẹ ơi, con... con sai rồi." - Nhạc Nhi nghẹn ngào.
Bên kia đầu dây im lặng một lúc, rồi giọng mẹ vang lên nhẹ nhàng: "Con ở đó thế nào rồi?"
"Con... con và Đông Diệu ly hôn rồi. Con mất việc. Con... mất cả Tiểu Bảo." - Nhạc Nhi thổn thức.
Nhưng thay vì an ủi, mẹ cô chỉ thở dài: "Mẹ biết rồi. Dì Tú nói với mẹ rồi."
"Mẹ... mẹ có thể về giúp con không? Chỉ một thời gian thôi..." - Nhạc Nhi van xin.
Giọng mẹ trở nên kiên quyết: "Con phải tự đứng vững trên đôi chân của mình. Mẹ không thể sống thay con được."
Điện thoại tắt. Nhạc Nhi ngồi bệt xuống sàn, cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Cô hiểu ra rằng, có những sai lầm không thể sửa chữa, có những vết thương không thể lành lặn.
Trong căn phòng trọ lạnh lẽo đó, Nhạc Nhi cuối cùng cũng thấu hiểu giá trị của tình thương vô điều kiện mà mẹ đã dành cho cô. Nhưng giờ đây, khi cô cần nhất, nó đã không còn nữa.
Cô nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ gầy gò, tiều tụy với đôi mắt thâm quầng. Đó không còn là cô gái tự tin, thành đạt ngày nào. Tất cả những gì còn lại là sự hối hận muộn màng và một tương lai mờ mịt.
Sinh Nhật Cuối Cùng
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 394