Ánh nắng ban mai lấp ló qua kẽ lá, rải những đốm vàng lung linh trên sân gạch đỏ. Bà Lâm Thanh mở cửa, hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành của buổi sáng sớm ở quê hương vẫn còn đọng lại chút hơi sương, mang theo hương hoa cau dịu ngọt. Mùi hương ấy đã theo bà suốt những tháng năm xa quê, giờ đây lại trở nên thân thuộc đến lạ.
Bà bước ra vườn, tưới những chậu hoa nhỏ mà bà mới trồng. Mấy cây hoa giấy đã bắt đầu đâm chồi, vài nụ hồng e ấp trong nắng sớm. Công việc làm vườn khiến bà cảm thấy thư thái, mỗi ngày được chứng kiến sự sinh trưởng của cây cỏ là một niềm vui giản dị.
"Hôm nay trời đẹp quá chị nhỉ?" - Tiếng bà Lan, người hàng xóm thân thiết, vang lên từ cổng.
Bà Thanh mỉm cười: "Vào đây uống trà với tôi đi. Tôi vừa mua được ít trà sen ngon."
Hai người phụ nữ cùng tuổi ngồi bên hiên nhà, nhâm nhi tách trà thơm. Bà Lan kể chuyện con dâu mới sinh cháu nội, giọng đầy tự hào. Bà Thanh lắng nghe, trong lòng thoáng chút bùi ngùi nhưng không còn đau đớn như trước.
"Chị Thanh này, chiều nay hội dưỡng sinh có buổi tập mới, chị nhớ đến nhé." - Bà Lan nhắc nhở.
Bà Thanh gật đầu. Kể từ khi tham gia câu lạc bộ dưỡng sinh, bà cảm thấy sức khỏe được cải thiện rõ rệt. Những cơn đau lưng hành hạ bà bao năm dường như cũng dịu bớt. Quan trọng hơn, bà có thêm nhiều người bạn mới, cùng chia sẻ những câu chuyện đời, những kinh nghiệm sống.
Buổi tập chiều hôm đó diễn ra tại sân đình làng. Gần hai mươi cụ già cùng tập những động tác nhẹ nhàng. Tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng chim hót, tạo nên một bầu không khí thanh bình lạ thường. Sau buổi tập, mọi người ngồi lại uống trà, trò chuyện.
"Cụ Thanh ở thành phố về, chắc biết nhiều thứ hay lắm?" - Một cụ ông trong làng hỏi.
Bà Thanh cười khiêm tốn: "Tôi chỉ biết chút ít thôi. Nhưng nếu mọi người thích, tôi có thể chia sẻ vài bài tập hít thở mà tôi học được."
Sự nhiệt tình và hiểu biết của bà nhanh chóng được mọi người quý mến. Dần dà, bà trở thành một trong những người hướng dẫn chính của câu lạc bộ. Niềm vui mỗi ngày của bà là được đóng góp sức mình cho cộng đồng.
Một buổi sáng, khi đang đi chợ, bà gặp một cụ bà hàng xóm đang loay hoay sửa chiếc xe đạp. Bà Thanh dừng lại giúp đỡ. Chuyện nhỏ ấy lan truyền đi, và từ đó, bà thường xuyên được hàng xóm nhờ giúp đỡ những việc lặt vặt. Có hôm là sửa cái quạt, hôm khác là trông nhà hộ, có khi chỉ là ngồi trò chuyện với những cụ già cô đơn.
Bà phát hiện ra rằng, cho đi không phải là mất mát, mà là nhận lại. Mỗi lần giúp đỡ người khác, bà cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Một ý tưởng nhen nhóm trong bà. Với số vốn nhỏ tích góp được, cùng sự động viên của bạn bè, bà quyết định mở một quán trà nhỏ ngay trước sân nhà. Quán đơn giản với vài bộ bàn ghế tre, những chậu hoa nhỏ xinh, và tấm biển gỗ mộc mạc: "Quán Trà Thanh Tâm".
Ngày đầu khai trương, bà mời bà con lối xóm đến dự. Hương trà thơm ngát hòa cùng tiếng cười nói râm ran. Quán trà nhanh chóng trở thành điểm hẹn quen thuộc của người dân trong thôn. Ở đó, không chỉ có trà ngon, mà còn có những câu chuyện đời, những lời khuyên chân thành.
Một buổi chiều, khi đang pha trà, bà nghe thấy tiếng khóc của một em bé. Một người mẹ trẻ đang bế đứa con khoảng ba tuổi, loay hoay không biết dỗ dành thế nào. Bà Thanh bưng ra một chén trà đường ấm:
"Cho cháu uống thử cái này xem. Trà đường ấm có thể làm dịu cơn khóc đấy."
Người mẹ trẻ cảm ơn rối rít. Câu chuyện nhỏ ấy khiến bà chợt nhớ đến những ngày tháng chăm con nhỏ. Nhưng thay vì đau lòng, bà cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ.
Quán trà dần trở nên nổi tiếng. Không chỉ người trong làng, mà cả những du khách ghé thăm cũng tìm đến. Bà Thanh học thêm cách làm các loại bánh truyền thống để phục vụ khách. Mỗi ngày, quán đều đông vui, nhưng không ồn ào. Đó là không gian của sự bình yên, nơi mọi người có thể tìm thấy phút giây thư giãn hiếm hoi.
Một buổi tối, khi đang dọn dẹp quán, bà nhận được cuộc điện thoại từ cô Tú. Nghe tin bà mở quán trà, cô Tú vui mừng khôn xiết:
"Chị thật là giỏi quá! Ở tuổi chị mà vẫn có thể bắt đầu một công việc mới."
Bà Thanh cười: "Cũng nhờ mọi người giúp đỡ thôi. Sống ở quê bình yên lắm, em ạ."
Khi cúp máy, bà ngồi lại bên hiên nhà, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cảm giác cô đơn ngày nào giờ đã tan biến, thay vào đó là sự mãn nguyện. Bà nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là thứ ở đâu xa, mà nằm ở những điều giản dị nhất: một tách trà nóng, tiếng cười của trẻ thơ, sự quan tâm của bạn bè.
Một ngày cuối tuần, bà quyết định đóng cửa quán trà sớm, dành thời gian tham gia buổi từ thiện của làng. Cùng với những người bạn trong câu lạc bộ dưỡng sinh, bà đến thăm các cụ già neo đơn trong làng, mang theo những món quà nhỏ tự tay làm.
Khi thấy ánh mắt vui mừng của những người được giúp đỡ, bà chợt hiểu ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cho đi không tính toán, sống hết mình vì hiện tại, đó mới là hạnh phúc đích thực.
Buổi tối hôm đó, bà ngồi dưới gốc cây cau già trước sân, nhấp ngụm trà nóng. Gió thổi nhè nhẹ mang theo hương đồng nội. Trong lòng bà bình yên lạ thường. Bà nhìn lại hành trình của mình: từ một người mẹ bị tổn thương, bà đã tìm thấy sức mạnh để bắt đầu lại. Từ nỗi đau mất mát, bà học được cách trân trọng những gì mình đang có.
Bà mỉm cười, một nụ cười thanh thản. Lần đầu tiên trong đời, bà thực sự hiểu được giá trị của bản thân. Không cần phải hy sinh đến quên mình, không cần phải chịu đựng những tổn thương, bà vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc.
Đêm xuống dần, tiếng côn trùng rả rích. Bà đứng dậy, nhìn ngôi nhà nhỏ của mình một lần nữa. Ở đó, không có sự xa hoa, không có tiện nghi hiện đại, nhưng có tình người ấm áp, có sự bình yên mà bà đã tìm kiếm bấy lâu.
Kết thúc một ngày, bà Lâm Thanh đi vào giấc ngủ với trái tim nhẹ nhàng. Bà biết rằng, ngày mai khi thức dậy, lại có những niềm vui mới đang chờ đón. Hạnh phúc thực sự không phải là thứ người khác ban tặng, mà là thứ do chính mình kiến tạo.
Và ở tuổi sáu mươi, bà đã tìm thấy điều đó.
Sinh Nhật Cuối Cùng
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 396