Làng Đại Hưng, một ngôi làng nhỏ nghèo khó nằm ven sông Hoàng Hà, tỉnh Hà Bắc, những năm 80 của thế kỷ trước dường như vẫn chìm trong giấc ngủ dài của đói nghèo và lạc hậu. Những dãy nhà đất nâu xám nối tiếp nhau, thấp bé và đơn sơ. Vào mùa đông, gió từ sa mạc Gobi thổi về mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, cuốn những lớp bụi mù mịt phủ lên mái nhà, hàng rào và cả những gương mặt lam lũ của người dân nơi đây.
Gia đình họ Lý nằm cuối làng, cũng chẳng hơn gì hàng xóm. Lý Đại Thành và vợ là Vương Thúy Hoa có hai người con gái: Lý Tịnh và Lý Hoa. Sự ra đời của hai chị em dường như đã định đoạt số phận khác nhau ngay từ những ngày đầu.
Lý Tịnh chào đời vào một mùa đông khắc nghiệt năm 1968. Năm đó, mùa màng thất bát, đói kém hoành hành khắp nơi. Bà nội Tịnh lâm bệnh nặng rồi qua đời ngay sau khi Tịnh ra đời không lâu. Vương Thúy Hoa, vốn mê tín, đổ lỗi cho đứa bé mới sinh mang vận rủi đến gia đình. Từ đó, bà đối xử với con gái đầu lòng bằng sự lạnh nhạt và khắc nghiệt.
Ba năm sau, Lý Hoa ra đời vào một mùa thu vàng rực rỡ. Năm đó, thời tiết thuận hòa, mùa màng bội thu. Đúng ngày Hoa chào đời, Lý Đại Thành trúng thưởng một chiếc xe đạp Phượng Hoàng trong đợt xổ số do huyện tổ chức. Vương Thúy Hoa tin chắc rằng tiểu nữ mang phúc khí đến nhà, nên hết mực cưng chiều.
Suốt những năm tháng thơ ấu, Tịnh lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương. Cô phải làm mọi việc nặng nhọc trong nhà từ khi còn rất nhỏ: nấu cơm, giặt giũ, chăn lợn, gánh nước... Trong khi đó, Hoa được nuông chiều, chẳng bao giờ phải động tay vào bất cứ việc gì.
"Mày là chị, phải nhường em!" - đó là câu nói cửa miệng của Vương Thúy Hoa mỗi khi Tịnh tỏ ra bất bình.
Bữa ăn trong nhà luôn có sự phân biệt rõ rệt. Những miếng thịt ngon nhất, món ăn bổ dưỡng nhất đều dành cho Hoa. Tịnh thường chỉ được ăn rau và cơm trắng, đôi khi là những phần thừa còn lại.
Lý Đại Thành đôi lần áy náy khi thấy con gái lớn vất vả, nhưng tính nết nhu nhược, ông không dám cãi lời vợ. Ông chỉ biết lén để dành cho Tịnh vài cái kẹo lạc hay miếng bánh nhỏ khi vợ không để ý.
Mùa đông năm Tịnh 16 tuổi, trời giá rét như cắt. Những bông tuyết đầu mùa lác đác rơi trên mái nhà tranh. Tịnh phải dậy từ 4 giờ sáng, co ro trong chiếc áo bông cũ đã sờn vai, ra bờ sông giặt đống quần áo cho cả nhà.
Nước sông lạnh buốt, đôi tay Tịnh tê cóng, nứt nẻ vì giá rét. Từng mảng da thịt rớm máu nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng. Trong khi đó, ở nhà, Hoa vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông mới tinh, ngủ say sưa.
Khi mặt trời lên cao, Tịnh gánh đống quần áo đã giặt xong về nhà. Vừa bước đến cổng, cô nghe thấy tiếng bố mẹ đang bàn bạc điều gì đó trong nhà.
"Thằng Trương Tam trong làng vừa mở xưởng may ở thành phố, nó muốn hỏi Hoa làm vợ," giọng Vương Thúy Hoa đầy phấn khích. "Nhà nó giàu lắm, vừa mới xây nhà ba tầng! Lại còn có cả ti vi màu nữa."
Lý Đại Thành thở dài: "Hoa còn nhỏ quá, mới 15 tuổi. Vả lại, nó còn phải đi học..."
"Học hành cái gì! Con gái học nhiều làm gì? Cuối cùng cũng lấy chồng. Gặp được nhà giàu thế này là phúc lớn rồi!" Vương Thúy Hoa ngắt lời chồng.
"Thế còn Tịnh thì sao? Nó cũng sắp 18 rồi."
"Thằng Lưu Đại, con trai bà Lưu làm nghề mổ lợn ấy, nó để ý Tịnh lâu rồi. Nghề đó tuy bị người ta khinh nhưng kiếm được tiền. Nó hứa sẽ cho nhà ta 500 tệ tiền thách cưới đấy."
Tịnh đứng im sau bức tường, tim đau thắt lại. Trong làng, ai cũng biết Lưu Đại dù đẹp trai nhưng làm nghề đồ tể - một nghề bị coi là thấp kém, dính máu me và bẩn thỉu. Còn Trương Tam thì được cả làng ngưỡng mộ vì làm ăn phát đạt ở thành phố.
Nước mắt Tịnh chảy dài trên gò má. Cô nhớ đến những lần đi ngang qua lò mổ, mùi máu tanh nồng và tiếng lợn kêu thét làm cô rùng mình. Cô cũng nhớ đến ước mơ được tiếp tục đi học, được thoát khỏi cuộc sống này.
Từ nhỏ, Tịnh đã học rất giỏi. Thầy giáo làng từng khen cô có triển vọng, khuyên bố mẹ cho cô học tiếp. Nhưng Vương Thúy Hoa nhất quyết bắt cô nghỉ học từ năm lớp 6 để phụ giúp gia đình.
"Con gái học nhiều làm gì? Tốn tiền!" - bà nói như đinh đóng cột.
Tối hôm đó, Tịnh khóc thầm trong góc nhà kho. Cô ôm lấy đống sách giáo khoa cũ mà thầy giáo tặng, lòng đầy xót xa.
"Chị khóc à?" - giọng nói của Hoa vang lên. Cô em bước vào, trên tay cầm gói kẹo mà bố mẹ vừa mua cho.
Tịnh vội lau nước mắt: "Không, chị bị bụi bay vào mắt thôi."
Hoa nhìn chị với ánh mắt kiêu hãnh: "Em nghe nói chị sắp lấy chồng rồi. Anh Lưu Đại tuy làm nghề mổ lợn nhưng cũng không đến nỗi nào đâu. Ít ra chị sẽ không thiếu thịt ăn."
Tịnh im lặng, cô biết em gái đang tỏ ra thương hại mình.
Hoa tiếp tục: "Còn em sẽ lấy anh Trương Tam. Anh ấy hứa sẽ đưa em về thành phố sống, mua cho em quần áo đẹp và đồ trang sức! Anh ấy còn nói sẽ xin cho bố mẹ sang thành phố ở nữa."
Ánh mắt Hoa lấp lánh niềm vui sướng, hoàn toàn không biết rằng số phận đang chờ đợi phía trước.
Mấy hôm sau, Lưu Đại đến nhà chơi. Anh mang theo một gói thịt lợn tươi và ít bánh kẹo. Vương Thúy Hoa tiếp đón anh niềm nở khác thường.
Lưu Đại trông cao lớn, khỏe mạnh với khuôn mặt điển trai. Nhưng đôi bàn tay thô ráp, những vết sẹo nhỏ và mùi máu tanh thoang thoáng trên người khiến Tịnh cảm thấy sợ hãi.
"Con bé Tịnh nhà tôi chăm chỉ lắm," Vương Thúy Hoa khoe với Lưu Đại. "Cưới về chắc chắn sẽ lo được việc nhà cửa."
Lưu Đại lén nhìn Tịnh, ánh mắt có vẻ e thẹn. "Dạ, cháu biết rồi. Cháu sẽ đối xử tốt với Tịnh."
Tịnh cúi mặt không dám nhìn ai. Cô cảm thấy mình như món hàng đang được mặc cả.
Cuối cùng, hai gia đình quyết định tổ chức đám cưới cho cả hai chị em cùng một ngày. Đám cưới của Hoa và Trương Tam sẽ được tổ chức linh đình ở khách sạn tốt nhất thị trấn. Còn đám cưới của Tịnh và Lưu Đại chỉ là bữa tiệc nhỏ tại nhà.
Đêm đó, Tịnh trằn trọc không ngủ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm như đang an ủi cô. Cô tự hỏi không biết tương lai sẽ ra sao, liệu cuộc hôn nhân này có mang lại hạnh phúc?
Cô nhớ đến lời thầy giáo cũ từng nói: "Số phận không phải do trời định, mà do chính mình nắm lấy." Nhưng trong hoàn cảnh này, cô cảm thấy bất lực, không thể tự quyết định cuộc đời mình.
Tịnh thầm thì: "Dù thế nào, mình cũng phải sống thật tốt. Mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy, giá trị của một người không nằm ở nghề nghiệp hay xuất thân."
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua khe cửa, mang theo hương vị của mùa đông khắc nghiệt và cả mùi rơm rạ quen thuộc. Ở đâu đó xa xa, tiếng chó sủa vang lên trong đêm tĩnh lặng.
Tịnh không biết rằng, chính trong đêm đông lạnh giá này, số phận của cô và em gái đang bước sang một trang mới - một trang đầy biến động và thử thách, nhưng cũng ẩn chứa những cơ hội bất ngờ.
Cô cũng không ngờ rằng, người đàn ông làm nghề đồ tể kia sẽ trở thành điểm tựa vững chắc cho những ước mơ mà cô tưởng đã vĩnh viễn chôn vùi.
Và ở thành phố xa xôi, Trương Tam đang lên kế hoạch cho một âm mưu lừa đảo quy mô lớn, mà trong đó, gia đình họ Lý và cả ngôi làng Đại Hưng nhỏ bé sẽ trở thành nạn nhân.
Đêm càng về khuya, gió càng thổi mạnh hơn, nhưng trong lòng Tịnh bỗng bừng lên một niềm tin kỳ lạ. Cô quyết định sẽ đối mặt với số phận bằng sự dũng cảm và lòng kiên nhẫn.
"Mình sẽ không đầu hàng," Tịnh tự nhủ. "Dù có phải lấy người đồ tể, mình vẫn sẽ sống thật tốt."
Lời tự nhủ đó như một lời hứa với chính mình, một lời hứa sẽ dẫn dắt cô qua những tháng ngày đầy sóng gió sắp tới.
Và ở phía đông, bình minh đầu tiên của một ngày mới dần ló rạng, mang theo những hi vọng và cả những thử thách mới...    
    Số Phận Trái Ngược
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 575
 
