Mùa xuân năm 1985 đến với làng Đại Hưng trong tiết trời ấm áp hiếm hoi. Những cây đào, cây mận đầu làng bắt đầu trổ những nụ hoa đầu tiên, báo hiệu một năm mới với nhiều hi vọng và biến động.
Hai đám cưới được tổ chức cùng ngày trở thành sự kiện lớn nhất làng từ sau cải cách ruộng đất. Cả làng xôn xao bàn tán về hai chị em nhà họ Lý với hai số phận trái ngược.
Đám cưới của Lý Hoa và Trương Tam được tổ chức tại nhà hàng lớn nhất thị trấn. Trương Tam mang về một chiếc xe Santana nhập khẩu, điều khiến cả làng trầm trồ thán phục. Anh ta mặc bộ vest đắt tiền, đeo đồng hồ vàng chói lóa, ra vẻ một đại gia thành đạt.
Hoa trong bộ váy cưới màu trắng phương Tây - thứ mà người làng chưa từng thấy bao giờ. Trên người cô lấp lánh những món trang sức vàng. Gương mặt cô rạng rỡ niềm hạnh phúc và đôi chút kiêu hãnh.
"Con bé Hoa nhà họ Lý thật may mắn," các bà các cô trong làng xì xào. "Lấy được chồng giàu có từ thành phố về, cả đời sung sướng."
"Nghe nói thằng Trương Tam còn hứa sẽ xây cho bố mẹ vợ nhà mới nữa đấy," một người khác bổ sung.
Vương Thúy Hoa mặt mày hớn hở, đón tiếp khách khứa với vẻ mặt đầy tự hào. Bà khoác lên mình bộ quần áo mới may, đi lại nhận những lời chúc tụng của họ hàng làng xóm.
Trong khi đó, ở đầu làng, đám cưới của Lý Tịnh và Lưu Đại diễn ra đơn sơ trong ngôi nhà cũ của gia đình Lưu. Tịnh mặc bộ áo đỏ cũ của mẹ chồng tương lai, trên tay không một món trang sức nào. Lưu Đại mặc bộ vest mượn, tuy đẹp trai nhưng không thể che giấu được đôi bàn tay thô ráp và mùi máu tanh thoang thoáng.
Khách mời chỉ vỏn vẹn vài người họ hàng thân thiết và bạn bè của Lưu Đại. Không có tiệc lớn, không có xe hoa lộng lẫy, chỉ đơn giản là mâm cơm thân mật.
"Thôi thì cũng có chồng," Vương Thúy Hoa nói với con gái trước khi sang dự đám cưới của Hoa, giọng đầy miệt thị. "Mày nên biết ơn vì có người muốn lấy. Đừng có mà trách móc gì sau này."
Tịnh cúi đầu im lặng, nén những giọt nước mắt tủi hổ. Cô nhìn sang Lưu Đại - người đàn ông mà cô sắp gắn bó cả đời. Anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt có vẻ chân thành và đầy trách nhiệm.
Sau lễ cưới, Hoa theo chồng lên chiếc Santana sang trọng, rời làng trong tiếng pháo nổ và lời chúc tụng của mọi người. Còn Tịnh theo Lưu Đại về ngôi nhà nhỏ cạnh lò mổ, với vài món đồ làm của hồi môn sơ sài.
Đêm tân hôn, Tịnh ngồi trên giường trong căn phòng mới, lòng đầy lo lắng và bất an. Căn phòng tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ, có mùi xà phòng thơm nhẹ chứ không phải mùi máu tanh như cô tưởng tượng.
Lưu Đại bước vào, trên tay cầm một gói đồ được gói cẩn thận. Anh nhìn Tịnh với ánh mắt dịu dàng: "Anh biết em không muốn cuộc hôn nhân này. Anh cũng biết nghề của anh bị người ta khinh rẻ."
Tịnh im lặng, không biết nói gì.
"Anh hứa sẽ đối xử tốt với em," Lưu Đại nói, giọng trầm ấm đầy chân thành. "Đây là quà cưới anh dành cho em."
Tịnh mở gói đồ - đó là một bộ sách giáo khoa cũ nhưng được giữ gìn cẩn thận, vài cuốn vở mới và chiếc bút máy.
"Anh nghe nói em học giỏi," Lưu Đại giải thích. "Thầy giáo cũ của em khen em có tố chất. Nếu em muốn, em có thể tiếp tục học. Anh sẽ lo mọi chi phí."
Tịnh nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy một tia hy vọng le lói trong lòng. Có lẽ cuộc hôn nhân này không tệ như cô tưởng.
Ba tháng trôi qua, cuộc sống của hai chị em hoàn toàn khác biệt.
Ở thành phố, Hoa sống trong biệt thự sang trọng, có người giúp việc. Nhưng cô sớm phát hiện ra Trương Tam không phải là người chồng tốt. Anh ta thường xuyên vắng nhà, và khi về thường say xỉn và đánh đập cô.
"Mày tưởng mày là ai?" Trương Tam gầm lên trong một lần say rượu. "Tao lấy mày chỉ vì mày đẹp và để thể hiện với thiên hạ! Đừng có tưởng mày là bà chủ ở đây!"
Hoa dần nhận ra những điều kỳ lạ: Trương Tam không bao giờ cho cô biết công việc làm ăn cụ thể, cũng không cho cô tiếp xúc với bạn bè hay đối tác. Có những người lạ mặt thường xuyên đến nhà đòi nợ, và Trương Tam thường phải lảng tránh.
Trong khi đó, ở quê nhà, Tịnh dần thích nghi với cuộc sống mới. Lưu Đại đối xử với cô rất tốt. Anh dậy từ 3 giờ sáng để đi làm ở lò mổ, nhưng luôn chuẩn bị bữa sáng cho cô trước khi đi. Buổi tối, anh động viên cô học bài.
"Mình tiết kiệm tiền để em thi đại học nhé," Lưu Đại nói một ngày khi hai vợ chồng đang ngồi đếm tiền bán thịt. "Anh biết em thông minh, không nên phí hoài. Thi đỗ đại học, em sẽ có tương lai tươi sáng hơn."
Tịnh cảm động đến phát khóc. Lần đầu tiên trong đời, có người thực sự tin tưởng và ủng hộ ước mơ của cô.
Mọi chuyện bắt đầu vỡ lẽ khi Trương Tam trở về làng với một dự án "làm giàu không cần vốn". Anh ta thuyết phục dân làng đầu tư tiền vào một công ty đa cấp, hứa hẹn lợi nhuận khủng.
"Chỉ cần bỏ ra 1000 tệ, một tháng sau sẽ nhận lại 5000 tệ!" Trương Tam hùng hồn tuyên bố trong cuộc họp làng. "Đây là cơ hội ngàn vàng để thoát nghèo!"
Bố mẹ Hoa là những người đầu tiên tin theo. Họ bán đi đàn lợn vừa mới nuôi, thậm chí vay mượn khắp nơi để đầu tư. Nhiều hộ gia đình trong làng cũng đổ xô theo, mê muội bởi lời hứa làm giàu nhanh chóng.
Duy chỉ có Lưu Đại là tỏ ra nghi ngờ: "Không có việc gì dễ dàng như vậy đâu. Mình cứ làm ăn chăm chỉ là tốt nhất. Tiền nào cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được."
Tịnh nghe lời chồng, khuyên can bố mẹ nhưng bị mắng té tát: "Mày ghen tị với em mày phải không? Không muốn thấy nhà người ta giàu hơn mình à? Đồ không có chí tiến thủ!"
Ngay cả Hoa, khi về thăm nhà, cũng khoe khoang về cuộc sống xa hoa ở thành phố và khuyên mọi người nên đầu tư theo chồng mình. Cô không biết rằng đó chính là cái bẫy mà chồng cô giăng ra.
Một buổi chiều, khi Tịnh đang phụ chồng bán thịt ở chợ, cô thấy Trương Tam đi cùng mấy người lạ mặt. Họ nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng địa phương khó hiểu, và Trương Tam có vẻ rất nịnh bỡ một người đàn ông mập mạp.
"Anh ta không phải người tốt," Lưu Đại thì thầm với vợ. "Anh nghe nói hắn ta nợ tiền cờ bạc rất nhiều."
Tịnh lo lắng nhìn theo bóng lưng của Trương Tam, trong lòng dấy lên những cảm giác bất an. Cô biết em gái mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng không biết làm sao để giúp.
Tối hôm đó, khi về nhà, Tịnh quyết định viết thư cho em gái, khuyên Hoa nên thận trọng với các hoạt động của chồng. Nhưng bức thư chưa kịp gửi đi thì sự việc đã xảy ra quá nhanh.
Một tuần sau, Trương Tam tổ chức một buổi họp lớn tại nhà văn hóa làng, thuyết phục mọi người đầu tư tiền vào dự án "công nghệ cao" của anh ta. Gần như cả làng đều tham gia, mang theo tiền dành dụm cả đời.
Lý Đại Thành và Vương Thúy Hoa thậm chí còn vay tiền của ngân hàng nông nghiệp để đầu tư. Họ tin chắc rằng sẽ trở thành triệu phú chỉ sau một tháng.
Lưu Đại và Tịnh là một trong số ít người không tham gia. Anh nói với vợ: "Mình cứ chăm chỉ làm ăn, sống thật thà là được. Giàu sang phú quý do trời định, không nên cưỡng cầu."
Tịnh gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo cho gia đình và em gái. Cô nhìn những người hàng xóm hớn hở mang tiền đi đầu tư, lòng đầy bất an.
Đêm đó, Tịnh nằm mơ thấy một cơn bão lớn ập đến làng, cuốn bay tất cả nhà cửa, chỉ còn lại ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng cô. Cô giật mình tỉnh dậy, tim đập loạn nhịp.
"Em sao vậy?" Lưu Đại hỏi với giọng lo lắng.
"Em mơ thấy một cơn bão lớn," Tịnh thều thào. "Nó cuốn bay hết mọi thứ."
Lưu Đại an ủi vợ: "Chỉ là mơ thôi. Có anh ở đây rồi, đừng sợ."
Nhưng cả hai đều không biết rằng, cơn bão thật sự sắp ập xuống ngôi làng nhỏ này, và nó sẽ thay đổi cuộc đời của nhiều người mãi mãi.
Ở thành phố, Hoa cũng đang trải qua những ngày tháng khó khăn. Cô phát hiện mình mang thai, nhưng không dám nói với chồng vì sợ bị đánh đập. Trương Tam ngày càng tỏ ra hung bạo và thường xuyên vắng nhà.
Một lần, khi dọn dẹp phòng làm việc của chồng, Hoa tình cờ phát hiện những giấy tờ vay nợ với số tiền khổng lồ. Cô hoảng hốt nhận ra sự thật về người chồng mà mình từng ngưỡng mộ.
Nhưng đã quá muộn. Cỗ máy lừa đảo đã được vận hành, và không ai có thể ngăn cản được thảm kịch sắp xảy ra.
Ở làng Đại Hưng, những ngày chờ đợi lợi nhuận trôi qua trong sự hồi hộp và phấp phỏng. Người dân bàn tán không ngớt về viễn cảnh giàu sang sắp tới.
Chỉ có Tịnh và Lưu Đại vẫn im lặng làm việc, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới của Tịnh. Họ không ngờ rằng, cơn bão mà Tịnh mơ thấy sắp trở thành hiện thực, và nó sẽ thử thách tình cảm gia đình, cũng như bản lĩnh của mỗi người.
Trong lúc mọi người đang mê muội với giấc mơ làm giàu nhanh chóng, thì ở một góc chợ, Lưu Đại vẫn cần mẫn mổ lợn, còn Tịnh vẫn miệt mài ôn bài dưới ngọn đèn dầu leo lét.
Họ giống như những cây lau trước gió, tuy mềm mỏng nhưng kiên cường, sẵn sàng đối mặt với mọi phong ba bão táp của cuộc đời.
Và phong ba đầu tiên sắp ập đến...    
    Số Phận Trái Ngược
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 574
 
