Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Số Phận Trái Ngược > Chương 3: Bão tố

Số Phận Trái Ngược

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 573

Chương 3: Bão tố

Tháng 6 năm 1985, cái nóng oi ả bắt đầu thiêu đốt làng Đại Hưng. Những cánh đồng lúa xanh mơn mởn trải dài đến tận chân trời, hứa hẹn một vụ mùa bội thu. Nhưng không khí trong làng lại căng thẳng khác thường. Ngày nhận lợi nhuận từ dự án của Trương Tam đã đến, nhưng không thấy anh ta đâu.

Ban đầu, mọi người còn bình tĩnh, nghĩ rằng Trương Tam bận việc ở thành phố. Nhưng khi một tuần trôi qua mà vẫn không thấy tin tức gì, sự lo lắng bắt đầu lan tỏa.

Lý Đại Thành và Vương Thúy Hoa là những người đầu tiên sốt ruột. Họ đã đầu tư toàn bộ số tiền dành dụm cả đời, cộng với món nợ ngân hàng 5.000 tệ - một số tiền khổng lồ thời đó.

"Hay là mình gọi điện cho Hoa xem sao?" Lý Đại Thành đề nghị, giọng đầy lo âu.

Vương Thúy Hoa gật đầu: "Ừ, gọi đi. Chắc nó bận quá nên quên mất."

Nhưng khi gọi đến số điện thoại nhà riêng của Trương Tam, chỉ nghe thấy tiếng "tút-tút" dài vô vọng. Số di động của anh ta cũng không thể liên lạc được.

Sự hoảng loạn bắt đầu lan rộng khắp làng. Những người đã đầu tư tiền vào dự án của Trương Tam kéo đến nhà họ Lý đòi hỏi giải thích.

"Tiền của chúng tôi đâu rồi? Trương Tam đâu rồi?" Một người đàn ông lớn tuổi giận dữ hét lên.

Vương Thúy Hoa cố gắng trấn an mọi người: "Mọi người bình tĩnh! Chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó thôi. Con rể tôi là người thành đạt, không thể lừa đảo được."

Nhưng những lời nói đó không còn tác dụng nữa. Sự thật phũ phàng đã dần hé lộ.

Hai ngày sau, một nhóm người lạ mặt từ thành phố kéo đến làng. Họ là chủ nợ của Trương Tam, đến để thu hồi số nợ mà anh ta đã vay bằng chính căn biệt thự và chiếc xe ô tô.

"Trương Tam đã bỏ trốn rồi!" Một người trong nhóm tuyên bố. "Hắn ta nợ tiền cờ bạc khắp nơi. Cái gọi là dự án đầu tư chỉ là trò lừa đảo!"

Tin tức như một quả bom nổ giữa làng Đại Hưng. Những người đã đầu tư tiền vào dự án của Trương Tam hoảng loạn, kéo đến nhà họ Lý đòi lại tiền.

"Trả tiền cho chúng tôi! Các người đã dung túng cho tên lừa đảo!" Đám đông giận dữ hét lên.

Lý Đại Thành và Vương Thúy Hoa hoàn toàn suy sụp. Họ không chỉ mất hết tiền tiết kiệm mà còn mang món nợ ngân hàng khổng lồ. Căn nhà của họ bị phong tỏa, tài sản bị tịch biên.

Trong lúc hỗn loạn, Tịnh và Lưu Đại vội vã chạy đến. Họ cố gắng bảo vệ bố mẹ khỏi đám đông giận dữ.

"Mọi người bình tĩnh!" Lưu Đại hét lớn, dùng thân hình to lớn của mình che chắn cho bố mẹ vợ. "Chúng tôi sẽ tìm cách giải quyết!"

Nhưng đám đông đã mất kiểm soát. Họ ném đá vào nhà, đập phá đồ đạc. Cảnh tượng hỗn loạn diễn ra cho đến khi công an huyện được điều động đến can thiệp.

Khi mọi thứ lắng xuống, gia đình họ Lý chỉ còn lại những mảnh vỡ. Họ mất nhà cửa, mất tiền bạc, và quan trọng nhất là mất danh dự.

Vương Thúy Hoa ôm mặt khóc nức nở: "Sao lại có thể như vậy? Sao Trương Tam lại có thể lừa chúng ta?"

Lý Đại Thành ngồi thừ người trên nền đất, mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Ông không nói được lời nào, sốc nặng trước biến cố quá lớn.

Tịnh an ủi bố mẹ: "Bố mẹ đừng lo. Con và Lưu Đại sẽ chăm lo cho bố mẹ."

Nhưng Vương Thúy Hoa vẫn không nguôi giận dữ, quay sang trút giận lên Tịnh: "Tại mày! Tại cái đồ xui xẻo này! Mày đã mang vận rủi đến cho gia đình này từ khi mới sinh ra!"

Lưu Đại bảo vệ vợ: "Mẹ! Đây không phải lỗi của Tịnh. Tất cả chúng ta đều bị lừa. Giờ quan trọng là phải đoàn kết lại vượt qua khó khăn."

Trong lúc đó, ở thành phố, Hoa cũng đang ở trong tình cảnh thảm hại. Khi Trương Tam bỏ trốn, cô bị bỏ lại một mình trong căn biệt thự sắp bị tịch biên, mang thai 3 tháng và không một xu dính túi.

Những chủ nợ của Trương Tam liên tục đến quấy rối, đe dọa cô phải trả nợ thay chồng. Hoa hoảng sợ, không biết tìm sự giúp đỡ từ đâu.

Cuối cùng, cô đành gọi điện về nhà cầu cứu. Giọng nói yếu ớt qua điện thoại khiến cả nhà lo lắng: "Mẹ ơi, con không biết phải làm sao nữa. Anh ấy bỏ trốn rồi, để lại cho con một đống nợ..."

Tịnh lập tức nhận máy: "Em ở yên đó, chị và anh Đại sẽ lên đón em về."

Không chần chừ, Lưu Đại thuê một chiếc xe tải nhỏ, cùng Tịnh lên thành phố đón Hoa về. Khi thấy em gái tiều tụy, gầy yếu trong bộ dạng thảm hại, Tịnh không kìm được nước mắt.

"Hoa, em đã khổ sở rồi," Tịnh ôm chặt lấy em gái.

Hoa khóc nức nở: "Em xin lỗi, em xin lỗi cả nhà. Em đã không nghe lời khuyên của chị..."

Về đến làng, cảnh tượng càng thảm thương hơn. Gia đình họ Lý phải dọn đến sống tạm trong một căn lều nhỏ cạnh lò mổ của Lưu Đại. Đây là nơi anh dùng để nhốt lợn sống, nay được dọn dẹp tạm cho cả gia đình ở.

Vương Thúy Hoa từ một người kiêu hãnh nhất làng, giờ trở thành kẻ bị cả làng xa lánh và khinh rẻ. Bà rơi vào trầm cảm nặng, thường ngồi một chỗ nhìn ra xa xăm.

Lý Đại Thành thì im lặng hơn bao giờ hết. Ông nhận lấy mọi trách nhiệm về mình, tự dằn vặt vì đã không tỉnh táo nhìn nhận sự việc.

Trong lúc cả gia đình suy sụp, chính Tịnh và Lưu Đại trở thành trụ cột. Hai vợ chồng làm việc cật lực để nuôi cả gia đình. Lưu Đại nhận thêm việc ở lò mổ, còn Tịnh vừa chăm sóc gia đình vừa tranh thủ ôn thi.

Một buổi tối, khi cả nhà đang ngồi ăn bữa cơm đạm bạc, Lưu Đại đưa ra một đề nghị bất ngờ: "Con nghĩ chúng ta nên chuyển đi nơi khác. Ở đây mọi người nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ thị, khó mà sống nổi."

Tịnh đồng tình: "Chị cũng nghĩ vậy. Nhưng chúng ta sẽ đi đâu? Giờ nhà cửa không có, tiền bạc cũng không."

Lưu Đại mỉm cười: "Anh đã dành dụm được ít tiền. Chúng ta có thể thuê một căn nhà nhỏ ở thị trấn, bắt đầu lại từ đầu. Anh có thể xin làm ở lò mổ lớn hơn, còn em tiếp tục ôn thi đại học."

Ý tưởng này ban đầu bị Vương Thúy Hoa phản đối: "Đi đâu bây giờ? Chúng ta không còn gì cả, đến cái ăn còn không đủ."

Nhưng Tịnh kiên nhẫn thuyết phục mẹ: "Mẹ ơi, ở lại đây chỉ thêm đau khổ. Đi nơi khác, không ai biết chuyện cũ, chúng ta có thể bắt đầu lại. Em Hoa sắp sinh con, cần một môi trường tốt hơn."

Cuối cùng, cả gia đình đồng ý. Họ dọn đến một thị trấn nhỏ cách làng Đại Hưng 50km. Lưu Đại xin được việc ở một lò mổ lớn hơn, lương cao hơn. Tịnh tiếp tục ôn thi và chăm sóc gia đình.

Cuộc sống mới bắt đầu với nhiều khó khăn. Họ sống trong một căn nhà thuê nhỏ, điều kiện vật chất thiếu thốn. Nhưng không có ánh mắt kỳ thị của hàng xóm, không có những lời đàm tiếu sau lưng.

Dần dần, Vương Thúy Hoa cũng phục hồi tinh thần. Bà bắt đầu phụ giúp việc nhà và chăm sóc Hoa đang mang thai. Lý Đại Thành cũng xin được việc làm bảo vệ ở một nhà máy gần đó.

Kỳ thi đại học đang đến gần, Tịnh càng học tập chăm chỉ hơn. Đêm đêm, dưới ngọn đèn dầu leo lét, cô miệt mài ôn bài. Lưu Đại thường ngồi cạnh, im lặng quan sát vợ học, đôi khi pha cho cô ấm trà nóng.

"Mệt thì nghỉ ngơi đi em," anh thường nói. "Sức khỏe quan trọng hơn."

Nhưng Tịnh kiên quyết: "Không, em phải cố gắng. Em muốn chứng minh cho mọi người thấy, dù xuất phát điểm thế nào, chỉ cần không từ bỏ, chúng ta vẫn có thể thay đổi số phận."

Tháng 8 năm đó, Hoa hạ sinh một bé trai. Đứa bé ra đời như một tia sáng hy vọng cho cả gia đình. Tịnh đặt tên cho cháu là Lý Hi Vọng, với mong ước về một tương lai tươi sáng hơn.

Sự ra đời của Hi Vọng khiến không khí gia đình trở nên ấm áp hơn. Vương Thúy Hoa dành hết tình thương cho đứa cháu ngoại, như thể muốn bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ.

Một ngày cuối thu, khi Tịnh đang ôn bài thì nhận được tin từ quê nhà: Trương Tam đã bị bắt ở Thâm Quyến khi đang cố trốn sang Hồng Kông. Tất cả tiền bạc đã bị tiêu phí hết trong cờ bạc và ăn chơi.

Tin tức này khiến cả gia đình thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, họ cũng biết được sự thật và không còn phải sống trong lo sợ.

Nhưng điều quan trọng hơn là qua biến cố này, cả gia đình đã đoàn kết lại. Vương Thúy Hoa cuối cùng cũng nhận ra giá trị thực sự của Tịnh và Lưu Đại. Bà xin lỗi con gái về những đối xử bất công trong quá khứ.

"Mẹ xin lỗi con," bà nói với Tịnh trong nước mắt. "Mẹ đã sai lầm quá nhiều. Cảm ơn con và Đại đã không bỏ rơi gia đình."

Tịnh ôm lấy mẹ: "Không sao đâu mẹ. Quan trọng là giờ chúng ta đã hiểu nhau hơn."

Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến. Tịnh bước vào phòng thi với sự cổ vũ của cả gia đình. Lưu Đại đứng ngoài cổng trường, ánh mắt đầy tin tưởng và hy vọng.

Dù đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng giờ đây, họ đã tìm thấy sức mạnh trong tình yêu thương và sự đoàn kết. Bão tố đã qua đi, để lại những con người mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.

Và như Lưu Đại thường nói: "Sau cơn mưa trời lại sáng." Cơn bão lớn nhất cuộc đời họ đã qua, và mặt trời đang dần ló rạng ở phía chân trời...
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt