Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là tới lúc mặt trời lặn.
Tôi tuyệt vọng ngồi trên cánh đồng hoang vu vô tận, chân tôi bị vật sắc nhọn cắt phải do vừa rồi bị ngã xe, máu vẫn đang rỉ ra.
Tôi thực sự muốn mắng chết lão cha của tôi.
Mà thực sự thì tôi cũng đã mắng lão rồi.
Bí mật sau lưng tôi kết hôn với người phụ nữ khác, xong còn mang về đứa con cực phẩm.
Xui xẻo ập tới chỗ tôi.
Làm cho tôi phải trốn tránh khắp nơi.
Bây giờ, sự an toàn của tôi cũng đang bị đe dọa.
Tra nam đê tiện + cô em gái cực phẩm.
Không những cạy góc tường của tôi mà còn muốn ép chết tôi nữa.
Tôi nhìn mặt trời sắp lặn về phía Tây, gã bạn trai keo kiệt của tôi đã đề nghị muốn cùng tôi đi du lịch.
Gã bảo có tour giảm giá, 99 tệ cho 7 ngày 6 đêm tha hồ rong ruổi khắp Tây Bắc.
99 tệ mua được cuộc sống của tôi.
Mẹ kiếp.
Quá rẻ mạt rồi.
“Có ai ở đây không?”
Tôi hét lên.
Tốt lắm.
Ngay cả tiếng vang cũng bị gió ăn mất.
Tôi ngồi trên đường như một con ngốc, không thể phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa, tôi chỉ biết lên xuống trái phải mà thôi.
Không có cơ hội sống sót.
Những ngôi sao dần xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng tôi không biết đọc chiêm tinh học.
Sao Bắc Đẩu là chỉ Nam hay chỉ Bắc vậy?
Tất cả kiến thức đều trả hết về cho cô giáo dạy Địa rồi.
Thật sự, đó là lý do tại sao những người như tôi không thể làm nữ chính, không có chút bản lĩnh nào, chỉ đành ngồi chờ chết.
Khi gia đình tôi phát hiện ra tôi mất tích, khéo tôi đã chết khô ở cái vùng đất chim không thèm ẻ này rồi.
Sau đó, kết cục sẽ thành…
Tra nam tiện nữ hạnh phúc mãi mãi về sau.
Tôi càng nghĩ càng bực bội.
Tôi biết mình không được khóc, càng khóc sẽ càng mất nước, nhưng tôi không thể nhịn được.
Tôi sắp chết rồi, vậy tại sao không thể khóc vì bản thân?
Hu hu.
Ở nơi hoang dã, giọng nói của tôi rất nhỏ.
Vào ban đêm.
Bầu trời đầy sao, mặt trăng sáng rực và trong trẻo, treo lơ lửng trên bầu trời như một cái đĩa lớn.
Sau khi mắt đã quen dần với bóng tối, khu vực xung quanh cũng không còn quá tối nhờ ánh trăng đêm nay khá sáng.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể ngồi yên.
Tuy rằng chỉ là bia đỡ đạn, nhưng lỡ như thật sự gặp quỳ thì tôi biết phải làm sao.
Họ ném tôi ở đây, tức là họ chỉ dám đi tới đây, nếu đi sâu hơn thì có lẽ sẽ bị lạc.
Do đó, hẳn là gần đây sẽ có nơi người sinh sống.
Tôi càng nghĩ như vậy thì càng cảm thấy đáng tin cậy hơn.
Đúng là một cô bé thông minh mà.
Kéo lê cái chân bị gãy, tôi dựa vào trí nhớ đi về phía chiếc xe đã rời đi vào ban ngày.
Đôi khi, giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén một cách kỳ lạ.
Khi tôi cảm thấy dựng tóc gáy thì đã quá muộn.
Tôi run rẩy quay lại.
Gần như phát hoảng.
Tôi cảm thấy bản thân không thể di chuyển nổi nữa, toàn thân co giật, chân tôi đột nhiên mềm nhũn.
Máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, lúc nóng lúc lạnh.
Mắt xanh.
Không chỉ có một cặp.
Tôi liếc nhìn xung quanh.
Chúng vây xung quanh tôi tạo thành một vòng tròn.
Một bầy sói.
Tôi đã gặp phải một bầy sói.
Trước khi chết, tôi vẫn nhớ như in ý nghĩ cuối cùng của mình, tôi đã hết lần này tới lần khác cầu thần khấn phật.
“Bồ Tát, chúa Giê su, Ngọc Hoàng đại đế, làm hơn, có thể tha cho con một con đường sống được không…”
2.
Tôi chưa chết.
Tôi bị đánh thức bởi một cái giẻ vừa hôi vừa ướt.
Tôi mở nửa con mắt.
Thực ra không phải là giẻ, đó là lưỡi của một con sói.
Chúng còn đang từ từ thưởng thức vị ngon của thịt người, chúng định từ từ gặm tôi sao?
Tốt hơn là tôi nên nhắm mắt.
Một số cái đầu sói nhìn chằm chằm vào tôi như vật lạ.
Đó thực sự là sự dằn vặt còn kinh khủng hơn cả cái chết.
Khi tôi thực sự sắp chìm vào giấc ngủ, chúng vẫn chưa thôi nhìn.
Cuối cùng, tôi không thể không mở mắt ra.
Bầy sói vẫn chưa tản đi, nhưng chúng vẫn đứng cách tôi một khoảng, như thể chúng đang thực sự chờ tôi tỉnh lại.
Tôi không dám cử động nhiều, chỉ dám khẽ động đầu, liếc nhìn mọi thứ như người thực vật.
“Ngươi tỉnh rồi, nhân loại.”
Tôi không gặp ảo giác về thính giác, thực sự là con sói gàn tôi nó đang nói chuyện.
Giọng nói non nớt, chắc là vừa mới lớn.
Tôi chỉ vào mình, “Cậu nói chuyện với tôi à?”
“Đúng.”
“Có chuyện gì sao?”
Tôi cảm thấy hình như bọn chúng không có ý định ăn thịt tôi.
Tôi giơ hai tay lên, đối mặt với bầy sói trước mặt.
“Chúng ta cần một nữ hoàng.”
Tôi đã nghĩ là mình nghe lầm.
Giây tiếp theo, bầy sói đều tránh đường.
Từ phía sau họ, một… con sói lớn hơn từ từ bước tới.
Nó thực sự rất lớn, lớn hơn tất cả con sói khác, dưới ánh trăng, tôi có thể nhìn thấy rõ màu lông của nó, một màu xám tinh khiết.
Cho dù gió đêm làm tung bay tóc hắn, cũng không thể che giấu được vẻ cao ngạo đó.
Đặc biệt là móng vuốt sói của hắn.
Chỉ cần cái móng đó táp lên đầu tôi, chắc chắn đầu tôi sẽ rơi xuống.
Đây là vua sói.
Con sói vừa mới nói chuyện lại lên tiếng: “Đây là thủ lĩnh của chúng ta, ngài ấy đẹp trai lại giàu có, ngươi có hài lòng không?”
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình đã chết.
Gặp quỷ rồi.
Nhìn về phía sói lớn, tôi lùi, hắn tiến, cho tới khi tôi mạnh dạn giơ tay ra trước mặt hắn: “Dừng lại, dừng lại.”
Vua sói lại thực sự dừng lại.
Có thể hiểu lời tôi nói sao.
Hắn từ từ cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục của hắn.
Ngay sau đó, hắn dùng giọng nói trầm thấp mê người nói ra những lời đáng sợ cùng tàn nhẫn nhất: “Nhân loại, muốn làm nữ vương của ta hay là bị ta ăn, tự ngươi chọn đi.”
3.
“Không có phương án 3 để lựa chọn sao? Chúng ta khác chủng tộc, sẽ không có kết quả đâu.”
Vua sói giơ móng vuốt lên.
Tôi vô thức né tránh.
Có phải vì đàm phán thất bại nên tôi sẽ phải chết ở chỗ này không?
Không ngờ, hắn lại liếm móng vuốt rồi đắp nhẹ lên vết thương trên đùi tôi.
Một cảm giác lạ lẫm ùa tới.
Vết thương không còn đau nữa, thậm chí còn hơi ngứa.
Hắn đang chữa bệnh cho tôi.
Tôi sững người, chỉ nghe thấy lang vương tiếp tục nói: “Không còn sự lựa chọn khác, cái gì cũng phải trả giá.”
Hắn kiệm lời như vàng trả lời câu hỏi của tôi.
Lúc này, hắn hơi nhướng mắt lên.
Tôi có thể hiểu được sự kiêu ngạo và khiêu khích lóe lên trong mắt hắn: “Ngươi không muốn trả thù?”
Câu nói này đã đánh thẳng vào trái tim tôi.
Trả thù.
Tôi có thể trả thù sao.
Vua sói thực sự không phải là một con sói bình thường, hắn còn biết cách thao túng tâm lý.
Tôi dần dần hết sợ, hỏi ngược lại: “Anh có thể báo thù cho tôi sao?”
Lang vương tiến thêm một bước: “Nếu như nàng trở thành nữ hoàng của ta.”
“Lúc bọn họ ném tôi ở đấy, anh nhìn thấy rồi?”
“Có đi ngang qua.”
Hắn đi ngang qua? Không phải là nên xông lên cắn chết đôi cẩu nam nữ kia hả?
Không, tôi vẫn đang là con mồi của chúng mà.
Câu hỏi cuối cùng: “Sao tôi lại hiểu những gì anh nói vậy?”
“Ở núi Kim Sơn, chúng ta có thể nói chuyện với bất cứ sinh vật nào mà chúng ta muốn. Nàng trở thành nữ vương của ta, nàng cũng có thể.”
Không cần phải kiêu ngạo thế đâu…
“Không phải là không thể trở thành nữ vương, nhưng mà ta có điều kiện.”
Vua sói hơi nghiêng đầu gật đầu, ra hiệu tôi nói tiếp.
“Đầu tiên, anh không được ép buộc tôi, nếu anh vào thời kỳ động dục hay gì đó thì…”
“Ta không giống họ.”
Không giống chỗ nào, không phải đều là sói sao?!
Tôi không để ý tới lời hắn nói, tiếp tục điều kiện thứ hai: “Lời anh nói không thể rút lại, nếu không còn thích tôi thì không thể ăn thịt tôi, dù tôi có làm gì cũng không được ăn tôi. Tóm lại, tôi nhất định phải sống, anh hiểu chứ!”
Vua sói nói: “Làm nữ vương của ta đương nhiên sẽ được sống.”
“Thứ ba, tôi sống ở đâu? Tôi có thể về nhà không?”
“Sống trên đỉnh Kim Sơn. Từ bây giờ nó sẽ là nhà của nàng.”
4.
Đỉnh núi thì đỉnh núi.
Chỉ cần có thể sống, tôi cũng không đòi hỏi nhiều.
Nhưng khi tôi thực sự ngồi trên lưng vua sói vào núi, tôi đã chợt nhận ra hai vấn đề.
Tôi yếu ớt túm lấy tai của con sói to phía dưới.
Vua sói đi chậm lại.
“Tôi thở không được… không thể lên.”
Tôi hết oxy, còn không có quần áo.
Trước khi lên được đỉnh, tôi sẽ chết trước mất.
Chết ngạt + Chết cóng.
Đủ kiểu chết cùng một lúc.
“Là ta không suy nghĩ tới, là ta vội vã rồi.”
Cuối cùng, tôi nhìn thấy một đàn sói tiếp tục chạy lên núi, nhưng vua sói đã cõng tôi sang một hướng khác, không chạy lung tung nữa.
Một người một sói ngồi xuống đó.
“Anh định mang tôi đi đâu vậy?”
Vua sói nói: “Nàng thoải mái trước đã.”
Tôi cảm thấy thoải mái hơn chút khi không lên cao nữa.
Tôi thiếp đi trên lưng sói, cho tới khi nghe thấy hắn nói, “Tới nơi rồi.”
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh.
Nhà tranh?!
Đây có phải là đột nhiên bộc phát lương tâm nên muốn thả tôi đi không?
Đương nhiên, vui vẻ chỉ kéo dài 0,1 giây, sói vương nói: “Đây là nơi ta tạm thời sống, nàng ở chỗ này trước đi.”
Vết thương nhanh chóng lành lại, bắt đầu đóng vảy, tôi không cảm thấy đau khi đứng dậy nữa.
Ở đây hình như gần trăng hơn một chút thì phải.
Căn nhà tranh này thực ra cũng không phải nhà ở, cùng lắm cũng chỉ là một bức màn che mà thôi, bên trong là một cái hang, tầm nhìn cực thấp.
Mà ngay cả rèm cửa cũng có thể nhìn ra là do người làm.
Hắn sẽ không ăn thịt người rồi cướp chỗ ở của người ta đấy chứ.
“A…”
Đột nhiên, phía sau tôi vang lên tiếng thở dốc nặng nề.
Lưng tôi lạnh toát, sẽ không thật sự lật lọng đó chứ.
Tôi không dám di chuyển, nhưng cảm giác bị sói táp cho một cái không xảy ra.
Âm thanh biến mất.
Tôi nhìn qua.
Vua sói đã chạy đi một khoảng xa, đứng trên một tảng đá lớn.
Dưới mặt trăng khổng lồ, hắn nhìn lên trời hú lên một tiếng.
Cảnh tượng quá sốc khiến tôi quên cả sợ hãi.
Thoáng chốc, tôi nghe thấy xa xa có tiếng sói tru đáp lại.
Nhưng sau đó, tiếng sói tru biến mất, hắn… bất ngờ đứng dậy.
Giống như biến hình En chan tít vậy, móng vuốt của sói dần trở nên mỏng hơi, đầu của hắn biến hình.
Tôi gặp phải con quỷ sói gì thế này.
Muốn chạy.
Nhưng chân lại không chạy nổi.
Hu hu hu, cuộc sống của tôi toàn là những cú đâm sau lưng.
Hình bóng dưới trăng dường như đang trong trạng thái tốt nhất.
Body tam giác ngược, cơ bắp chắc khỏe, dáng người thanh mảnh.
Hắn nhảy xuống khỏi tảng đá, đi tới chỗ tôi.
Khi tới gần hơn, tôi mới nhận ra hắn có mái tóc dài màu xám bạc dài tới tận thắt lưng.
Cơ thể mịn màng trần trụi.
Mắt tôi vô thức cụp xuống.
Kích cỡ…
Khá tốt.
“Làm nàng sợ rồi?”
Tôi giật mình quay lại.
Tội lỗi tội lỗi.
“Anh có thể mặc quần áo vào được không?”
“Ở bên trong.”
Sau đó, vua sói nắm tay dắt tôi vào hang.
“Chờ, chờ một chút! Tiến độ này không phải nhanh quá rồi sao!”
Sau khi vào hang, hắn liền buông tay tôi ra.
Tôi thò tay mò mẫm trong bóng tối như bị mù.
“Này, này, anh đâu rồi?”
Chẳng mấy chốc, hắn lại nắm lấy tay tôi.
Nhiệt độ nóng hổi trong lòng bàn tay nhắc nhở tôi rằng anh ta không phải con người.
“Ta đang mặc đồ.”
“Tôi không quen với hoàn cảnh không có điện.”
“Nhắm mắt lại.”
Lúc này, ngón tay vua sói chạm vào mắt tôi, lướt qua mi mắt tôi.
“Mở ra đi.”
Tôi thực sự có thể nhìn vào ban đêm!
“Đây là món quà đầu tiên ta tặng nàng với tư cách là nữ vương của ta.”
Đồ đạc trong động rất thô sơ, nhưng vẫn có thể nhìn được đại khái, một cái giường phủ đầy cỏ khô, một cái bàn làm bằng gỗ cổ thụ, còn có nồi niêu xoong chảo không biết ở đâu ra.
Và người đàn ông trước mặt tôi.
Hắn nói mặc quần áo, lại chỉ lấy một miếng da thú quấn quanh phần dưới cơ thể mà thôi.
Đúng là người thượng cổ chân chính.
“Đây là đâu?”
Giọng nói từ tính của Lang vương vang lên: “Nếu muốn, nàng có thể coi nó là phòng tân hôn.”
Sủng Vật Của Tôi Là Vua Sói
Tác giả: 甜罐几 | Chương: 1 | Lượt xem: 10,544