Đương nhiên, tôi sẽ không nhượng bộ nhanh như vậy, tôi có nguyên tắc mà.
Nhưng mà lần này tôi thực sự cảm thấy chóng mặt.
Bộ não của tôi phải tiếp nhận quá nhiều thông tin chỉ trong vài tiếng đồng hồ, tôi không thể nắm bắt được tất cả cùng một lúc, cuối cùng liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Tôi thoải mái xoay người chìm vào chiếc ghế sofa êm ái.
Ghế sofa?
Tôi đang mơ có phải không?
Tôi đột ngột tỉnh dậy, thứ tôi nhìn thấy là cái đầu sói khổng lồ.
Hắn vẫn còn đang ngủ.
Tôi không dám cử động, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại.
Tại sao tôi lại hứa với một con sói là sẽ trở thành vợ của hắn chứ.
Ọc ọc.
Đói quá.
Con sói cuối cùng cũng di chuyển.
Tôi sợ tới mức lăn lộn chui vào một góc.
Vua sói tỉnh giấc.
Đôi mắt màu xanh lá cây của hắn giờ đây lại trở nên trong suốt, trông không còn đáng sợ như đêm qua nữa.
Thấy bộ dạng run rẩy của tôi, hắn lắc lắc cái đầu ngái ngủ, tích cực giải thích: “Hiện tại, chỉ tới đêm trăng tròn ta mới trở về hình dáng con người mà thôi, thời gian duy trì cũng không lâu.”
“Anh có bị nguyền rủa gì không?”
Vua sói dường như không hiểu ý nghĩa của từ nguyền rủa lắm, vì vậy hắn không lập tức trả lời tôi.
“Ý tôi là, anh thực sự là một con người ý.”
“Ta là sói, được thần sói thượng cổ núi Kim Sơn lựa chọn, ban cho hình người.”
Tôi hiểu rồi, thế nên hắn mới muốn tìm một con người làm vương hậu.
Đáng buồn thay, tôi lại là người bị ép chọn.
“Lang vương nè, ừm, chúng ta có thể bàn bạc lại chuyện trở thành vương hậu không…”
“Không, nàng đã nhận lễ vật của ta rồi. Đời này nàng chỉ có thể làm vương hậu của một mình ta.”
Vâng, không cho một cơ hội đàm phán luôn.
Hắn vừa nói xong thì có hai con sói lạ bước vào, con này nối đuôi con kia, kéo lê một con dê to vào trong hang.
Tôi cứng đờ: “???”
Vua sói giải thích: “Nàng hẳn là đói rồi.”
Đúng, tôi đói thật, nhưng ý của anh là muốn tôi ăn sống ấy hả.
Vợ của anh không làm được đâu.
Một trong hai con sói kính cẩn nói: “Thưa vương hậu, con sơn dương này mới săn được ạ.”
Giọng nói quen quen, hôm qua cậu ta chính là người mai mối cho tôi với vua sói thì phải.
Bây giờ tôi đã có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của cậu ta, trên đầu con sói con này rõ ràng có một chùm lông trắng.
Tôi còn có thể ngửi thấy mùi máu, cổ con dê vẫn còn đang chảy máu ròng ròng, hiển nhiên là mới vừa săn được không lâu.
Tôi ngửi thấy cái mùi tanh khinh dị kia, lắc lắc đầu: “Tôi không ăn đâu.”
Vua sói liếc nhìn Bạch Mao.
Bạch Mao đi ra ngoài, ngậm thứ gì đó trong miệng đặt ở dưới chân tôi.
“Đây là thứ dùng để tạo lửa của nhân loại các nàng. Nếu thấy phiền, ta có thể tặng nàng một món quà.”
Cho tôi có khả năng ăn được thịt sống hả?
Nhỡ trong thịt sống có ký sinh trùng thì sao, uống máu động vật như thế thì khác gì người nguyên thủy không cơ chứ?
Tôi không thể làm nổi.
Ở nhà người ta, tôi chỉ có thể cúi đầu.
Tôi chỉ có thể chọn nướng thịt, nó còn tốt hơn là phải ăn thịt sống.
Nửa tiếng sau.
Hình ảnh kỳ lạ lại xuất hiện.
Trên cao nguyên hoang vu không có con người sinh sống, chỉ có một con dê, một con sói và một con người.
Con sói đang gặm miếng thịt sống ở bên cạnh tôi.
Tôi cố hết sức ngồi nhóm lửa ở một bên, chiếc bát vỡ được làm sạch bởi tuyết đặt cách đó không xa, bên trên là từng miếng thịt dê do chính vua sói xé ra cho tôi, loại mà đã được vặt sạch lông rồi ý.
Từng miếng thịt đang được nướng lên.
Vua sói theo bản năng lùi lại nửa bước.
Suýt thì quên, sói không thích lửa.
Tôi vô thức muốn thổi tắt, nhưng móng sói lại chạm vào vai tôi, hơi nặng chút.
“Không sao.”
Tôi thực sự đói, mặc dù thịt cừu có hơi tanh, nhưng tôi vẫn cố gắng nuốt xuống.
Ăn uống no đủ, hồi phục sinh lực.
Tôi ngồi ở cửa hang nhìn ra dãy núi hùng vĩ, trải dài vô tận, nơi mà vua sói muốn đưa tôi đến, trên đỉnh núi vẫn còn có tuyết.
Tôi nhìn xuống núi, giữa trời thấp thoáng những mảng mây.
Tôi dường như đang ở một thế giới khác.
Vua sói tới bên cạnh tôi, lông cọ vào cánh tôi hết lần này tới lần khác khiến tôi bị ngứa.
Bộ lông của hắn vừa mịn vừa mềm.
Dần dần, tôi nhận ra có gì đó không ổn.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh đang giúp tôi?”
Vua sói nhìn tôi: “Nếu nàng muốn sống với ta, nàng phải thích ứng được với nơi này.”
Vâng, tôi đã không còn sợ lạnh nữa, cũng không sợ thiếu oxi nữa.
Nó là một món quà mà vua sói đã tặng cho tôi.
6.
“Tôi phát hiện anh biết rất nhiều chuyện của con người nhé.”
“Ta từng học, nhưng lại không thích nó.”
Đúng vậy, chẳng có gì đáng để thích cả.
Mẹ tôi bận rộn ở tiệm cắt tóc, bố tôi có gia đình mới, từ nhỏ tôi đã phải sống tự lập.
Còn gã bạn trai cũ kia, hắn từng khiến tôi nghĩ rằng bản thân cũng có một người yêu mình thật lòng.
Nhưng mọi thứ lại trở nên thật tàn nhẫn, bọn họ ai cũng giống nhau.
Còn tệ hơn cả súc vật.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn về phía lang vương bên cạnh, hắn yên lặng nhìn về phía xa xăm, có lẽ là chú ý tới ánh mắt của tôi, hắn liền quay sang nhìn.
Đôi mắt xanh lục trong suốt như hổ phách khinh thường tất cả chúng sinh, phong thái uy nghiêm chợt làm tôi choáng ngợp.
Hoặc nói đó là vua.
Vào lúc này, tôi thực sự có cảm giác đã được giải cứu ra khỏi tình cảnh tuyệt vọng.
“Anh nói sẽ báo thù cho tôi, có còn tính không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Nếu như họ đã ra khỏi núi Kim Sơn thì sao?”
“Không thể, ta đã cho thị vệ dưới núi trông chừng.”
“Có sói xuống núi sao?”
“Sao nàng lại nghĩ là ta chỉ có thể triệu hoán sói? Toàn bộ dãy núi này đều là lãnh địa của sói, nhân loại chỉ là sinh vật sống nhờ mà thôi.”
Hmmm.
Thấy tôi không nói gì, sói vương nói thêm: “Ngoại trừ nàng, từ nay về sau, nàng sẽ chỉ có vinh quang mà thôi.”
Đừng, đừng nâng tôi lên cao như vậy chứ, tôi vẫn chưa đi xem tarot đâu.
Bạn nghĩ thế nào về câu: “Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó”?, tôi còn chưa có đội thì hắn đã tự tay dâng lên rồi.
Chậc.
“Mà này, hôm qua anh mới xuống núi đi săn sao?”
“Lính gác dưới chân núi đụng độ với nhân loại, chúng ta đi trấn áp.”
“Cho nên anh mới bắt tôi?”
“Không.”
“Sao lại không, tôi là con người duy nhất ở con đường đó mà.”
“Nó vốn là nàng…” Lang vương nói tiếp, “Ngày hôm qua là ngày ta thành niên, sói thần thượng cổ tiên đoán rằng vương hậu sẽ xuất hiện vào đêm trăng tròn.”
Ngụ ý là mọi thứ đều đã được định trước.
Nhưng trọng điểm của tôi lại là:
“Anh mới thành niên á hả? Tôi 25 rồi á.”
Tỷ đệ luyến hở.
Không, không thể nào, tôi chưa thử bao giờ.
Thanh âm sói vương đột nhiên trầm xuống: “Nàng cho rằng ta nhỏ?”
Trực giác của ta cảm thấy có chút nguy hiểm, vội vàng lắc đầu: “Không không không, anh lớn, anh lớn nhất, chỗ nào cũng lớn.”
Vua sói kiêu hãnh ngẩng đầu lên: “Ta là lãnh chúa mới của núi Kim Sơn, nàng nên tự hào vì ta.”
Trên bầu trời đã có một vầng sáng vàng.
Chẳng bao lâu nữa là mặt trời mọc.
Lang vương kéo tay tôi: “Lên đi.”
Tôi thắc mắc: “Đi đâu vậy?”
“Lên đỉnh núi, trời sắp sáng rồi.”
Yo, khá lãng mạn đó chứ, hắn còn biết cách đưa con gái đi ngắm bình minh hả.
Cơ thể của con sói này vừa rộng vừa mềm, tôi ngồi rất êm…
“Ôm ta.”
Vua sói đột ngột ra lệnh, tay tôi nhanh hơn não, vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Ngay khi tôi vừa hạ người xuống, vua sói đã tăng tốc.
Tôi thực sự không biết nói gì, tôi bị gió va đập vào người, khiến tôi cảm thấy có chút buồn nôn, dạ dày hơn cuộn lên ợ hơi ra mùi dê nướng.
“Đến rồi.”
Lúc tôi mở mắt ra, tóc gáy liền dựng đứng.
Điều này có nghĩa là tôi đã bước vào lãnh địa của những con sói núi Kim Sơn.
Có hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn con liền.
Nếu tôi bị ném vào trong bầy sói này, chẳng phải tôi sẽ lập tức đi chầu tổ tiên sao?
“Xuống đi.”
“Không.”
Tôi ôm chặt cổ sói, nhất quyết không xuống để bọn họ có cơ hội xâu xé ăn thịt tôi.
Sói vương cảm nhận được tôi sợ hãi, vì vậy hắn cứ cõng tôi trên lưng tiếp tục đi tới chỗ cao nhất.
Những con sói khác ngầm nhường đường.
“Họ sẽ không làm nàng bị thương. Là ta gọi họ tới.”
“Tại sao? Để tập thể dục hay kéo cờ buổi sáng đầu tuần?”
Đương nhiên, lang vương không hiểu những lời nói vô tri của tôi, hắn trịnh trọng nói, hơi hơi ngẩng đầu, dụi dụi trán tôi.
“Ta muốn gọi toàn bộ núi Kim Sơn tới để tuyên bố, nàng là vương hậu của ta, ta muốn bọn họ biết tới nàng, từ nay về sau vinh quang của ta đều thuộc về nàng, nàng vĩnh viễn cùng ta chia sẻ quyền lãnh chúa.”
Tôi bị sốc hết lần này tới lần khác.
Tôi là nhân vậy chính.
Đây là lễ phong thánh của tôi.
Tôi trượt xuống khỏi lưng sói vương, nhưng vẫn còn sợ bầy sói xung quanh nên ngả người ra sau một chút.
Mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi, bao trùm ngọn núi tuyết, ánh sáng vàng bị tuyết phản chiếu, quầng sáng chiếu lên người tôi và sói vương.
Càng ngày càng có nhiều sói vây quanh.
Sau đó, sói vương ngẩng đầu lên trời tru lên một tiếng dài, tuyên bố chủ quyền của mình.
Tất cả bầy sói đều đầu hàng.
7.
“Ta sẽ còn tặng quà cho nàng.” Vua sói nói.
Anh lại cho tôi quyền năng kỳ lạ gì nữa?
Tôi lùi lại hai bước, tự bảo vệ mình: “Ăn thịt sống là không thể, không thương lượng đâu.”
Dù là tôi hiểu chân lý cưới gà theo gà, gả chó theo chó.
Nhưng!
Tôi không muốn thực sự trở thành con sói cái đâu, má ơi!
Tôi đi theo vua sói qua một ngọn đồi.
Từ từ đi xuống.
Khu vực này hoàn toàn là lãnh địa của bầy sói, có phủ một tầng tuyết trắng, có cỏ xanh, có sông, đúng là thiên cảnh.
Cuối cùng tới một ngọn đồi nhỏ.
“Ta đã nhờ lính canh hỏi nhân loại bên dưới rồi. Khi một người đàn ông kết hôn thì cần phải có của hồi môn.”
“Cho nên, anh cho tôi cả ngọn núi này hả?”
“Đây không phải là ngọn núi, đây là nơi ta đang sống, là một mỏ vàng.”
Tôi: “…” Quả hồi môn là một mỏ vàng?
Liệu có cái hố nào ở đây không nhỉ?
“Nhưng có chút phiền phức, nghe nói của hồi môn đều là đưa cho cha mẹ nàng, dù sao thì nàng cũng sẽ ở lại đây.”
“Đưa cho tôi đi! Đương nhiên là phải cho tôi rồi! Tập tục kết hôn của con người đều là hư không hết!”
Cha không yêu mẹ không thương, mẹ tôi chỉ mất đi một đứa con gái nhưng mà tôi lại mất đi cả cái mỏ vàng đó.
Vua sói gật đầu: “Nếu nàng muốn thì nó là của nàng.”
Tôi bị mỏ vàng mê hoặc, vô thức xoa đầu sói.
Sau khi xoa xong, tôi toát mồ hôi lạnh.
Tay hư, tay hư.
Tôi liếc nhìn đầu hắn từ bên khóe mắt, trên đầu hắn có một nhúm lông sói đang dựng lên.
Tất cả những con sói đi ngang qua đều dừng lại.
Áp suất không khí đột ngột giảm xuống.
Bây giờ chải lại còn kịp không?
Tôi từ từ… ấn tóc sói đang dựng lên xuống.
Không ngờ, vua sói lại dụi vào tay tôi, mặc dù giọng điệu vẫn rất kiêu ngạo: “Sau này ta cho phép nàng làm như vậy.”
Má ơi, tôi thế mà lại cảm thấy hắn giống như một con chó lớn.
Đáng ew quá.
8.
Tiếp theo, là giải quyết vấn đề ăn ở của tôi.
Vì tôi ở lại đây, không thể theo thói quen của bầy sói được, tôi đã nói với vua sói về vấn đề này rồi, mong có thể nhận được sự đồng tình từ hắn.
Vợ chồng là phải bao dung cho nhau, hiểu và chờ đợi nhau blah blah.
Tôi không biết hắn có hiểu hay không.
Tôi tràn đầy hy vọng nhìn con chó lớn bên cạnh.
À không, là sói vương hùng mạnh và oai phong.
Vào lúc hoàng hôn, một vài con sói lính đi theo vua sói xuất hiện trong phòng tân hôn của tôi.
Mỗi con mang trên mình một cái túi vải.
Hmmm.
Tôi lại nghĩ tới mấy con bò kéo hàng ngoài chợ.
Xin lỗi các đồng chí nhé.
Tôi thực sự có được những gì mình muốn.
Phần lớn là muối và một số gia vị hàng ngày, kế tới là kim chỉ, dao, và hai bộ bát đũa.
Muối là để ướp thịt dê còn sót lại từ buổi sáng, có một số chai lọ còn sót lại trong hang từ thời vua sói từng cố gắng bắt chước cuộc sống của con người, vẫn còn dùng được.
Là một con người, tôi cũng có kỹ năng của một con người, từ nhỏ tôi đã phải sống độc lập, cho nên đã học được rất nhiều thứ.
Tôi có thể nấu ăn, có thể may vá, mặc dù không phải quá lợi hại nhưng nó cũng đủ để giúp tôi sống sót.
Nhưng, làm thế nào mà hắn lại có được những thứ này?
“Không phải anh xông vào nhà dân cướp đồ đó chứ? Anh có ăn thịt người không?!”
Vua sói nói ngắn gọn: “Là của lính canh.”
“Các anh còn có lính canh là con người sao?”
“Ngạc nhiên lắm sao?”
Tôi lắc đầu, dang hai tay: “Không không, anh còn để tôi làm vợ anh thì còn có cái gì mà tôi phải ngạc nhiên chứ.”
Khi vua sói nghe vậy, tôi thấy răng sói của hắn hơi nhe ra.
Đó được coi như là một vinh dự.
Mấy lính sói đã rời đi, chỉ còn lại vua sói.
Tôi ngồi xổm trước mặt hắn, muốn ngẩng đầu nhìn hắn.
Cơ thể đầy lông nằm xuống dưới chân tôi, để tôi nhìn ngang tầm mắt.
Mắt hắn trong hơn nhiều.
Đột nhiên, trái tim tôi đập lỡ một nhịp.
“Nếu như tôi không hứa với anh, anh thật sự sẽ ăn tôi sao?”
Vua sói rất tự tin: “Nàng sẽ không từ chối ta.”
“Tôi chỉ nói là nếu như.”
Lang vương suy nghĩ một chút, vẫn là nghĩ không ra cái lý do: “Không có nếu như.”
Tôi khịt mũi, “Đúng là sinh vật giống đực nào cũng có mấy thuộc tính y như nhau.”
“Anh có tên người không?”
Vua sói lắc đầu.
Tôi muốn nói sẽ đặt tên cho hắn, nhưng lại lắc đầu tự nhủ: “Tôi vẫn gọi anh là Vua Sói thì hơn, sao phải lấy tên người làm gì chứ.”
“Nàng tên gì? Nếu không ta sẽ gọi nàng là Vương Hậu.”
“Tôi tên Trình Vân Vân, Vân có nghĩa là…”
Tôi chỉ vào những đám mây bồng bềnh bên ngoài.
“Chỉ là một cái tên rất bình thường thôi, ngày chọn tên, mẹ tôi và cha tôi đã cãi nhau ầm ĩ, vì khó chịu nên bà ấy đã tùy tiện chọn cái tên này.”
“Không tùy tiện.”
Tôi nhìn vua sói.
“Mây là rào cản tốt nhất để bảo vệ núi Kim Sơn này, nó nhẹ nhưng cũng rất nặng.”
Hự.
Con sói này cũng giỏi an ủi người khác quá.
Tôi nhịn không được nhào tới ôm hắn.
Tôi bình thường, nhưng dường như lại trở nên phi thường.
“Anh tốt ghê ý, chó lớn.”
“Ta là chúa tể.”
“Chó chúa.”
Vua Sói: “Sao cũng được… đừng để lính gác của ta nghe thấy.”
Lúc này, một thanh âm vang lên không đúng lúc: “Chủ nhân, lính gác đã vào vị trí.”
Là Bạch Mao.
Vua sói rõ ràng là không hài lòng với sự xuất hiện đột ngột của cậu ta.
Hơi thở tỏa ra khỏi mũi mang theo một lời cảnh cáo.
Bạch Mao sợ hãi lùi lại hai bước.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao thế?”
Vua sói nhìn tôi, sự khát máu nguyên thủy lóe lên trong mắt hắn khiến trái tim tôi run lên.
“Không phải nàng muốn báo thù sao? Tới lúc rồi.”
Sủng Vật Của Tôi Là Vua Sói
Tác giả: 甜罐几 | Chương: 2 | Lượt xem: 10,543