Cô em cùng cha khác má kia của tôi tên là Trình Gia Nặc, còn gã tra nam đê tiện kia tên Lưu Cao.
Hai đứa đê tiện đó chính là kẻ đã ném tôi ở vùng núi Kim Sơn đồng không mông quạnh kia.
Lúc này, Trình Gia Nặc đang ngồi ở ghế phó lái, mười ngón tay gắt gao túm chặt vào nhau, rúc tới bên cạnh gã.
“Gia Nặc, em nói xem chúng ta để chị gái em ở nơi này, nhỡ đâu cô ta tìm được đường về thì phải làm sao bây giờ?”
“Chị ta không có năng lực lớn như vậy đâu, em sớm đã ngứa mắt chị ta rồi, trong nhà không có chị ta cũng sẽ chẳng có ai thèm để ý cả.”
“Nhưng mà, cô ta là chị ruột của em…”
“Không phải cùng một mẹ sinh ra, ruột thịt chỗ nào chứ? Bản thân có mẹ mà còn ngang nhiên sống trong nhà của em, nhìn thấy là ghê tởm. Được rồi, con đường kia em cũng đã hỏi thăm rồi, dân cư cũng không đi qua đó đâu, chỗ đó gần chỗ ma quỷ hay ở gì gì đó ấy.”
“Thật ra chúng ta cũng không cần phải làm tuyệt tình đến vậy.”
“Lưu Cao, anh im miệng đi.” Trình Gia Nặc lườm gã một cái, “Trước kia thì bày ra cái bộ dáng khúm núm, sao lúc đó trốn cô ta làm bậy với em, thuê phòng dẫn em vào khách sạn thì không thấy anh nhát gan như vậy. Giờ xem anh đi, cứ coi như là cô ta đã chết rồi đi. Lý do giải thích với cảnh sát em cũng đã dạy anh rồi…”
Đột nhiên, gã phanh gấp lại.
Trình Gia Nặc thiếu chút nữa đập mặt vào tấm kính thủy tinh phía trước.
“Anh lái xe cái kiểu gì đấy…”
Mặc Lưu Cao trắng bệch, môi run bần bật.
“Vân Vân…”
Trình Gia Nặc lúc này cũng đổi sắc mặt, cũng chậm rãi quay đầu qua.
Tốt lắm.
Tôi rất vừa lòng với biểu tình lúc này của bọn chúng.
Y như nhìn thấy quỷ vậy.
Hiện tại, tôi chính là một con quỷ tới đòi mạng của chúng đây.
10.
“Xuống xe.”
“Ầm —“
Xe đột nhiên bị một lực lớn tác động xuống.
Sói Vương đã nói với ta rằng, đây là Kền Kền vương núi Kim Sơn của bọn họ, nơi này có gió thổi cỏ lay gì thì cũng bị nó thu hết dưới đáy mắt.
Móng vuốt của nó găm cho cái xe ô tô biến dạng luôn.
Trình Gia Nặc ở trong xe thét chói tai.
“Xì xì.”
Đằng đuôi xe, đột nhiên xuất hiện một con rắn đuôi chuông có hình thể to tổ bố.
Đàn rắn đuôi chuông này là một trong những thuộc hạ canh gác của Sói Vương, hôm nay Sói Vương có lệnh, tất cả thủ lĩnh các tộc đều tự thân xuất mã.
Hai người kia ngã bổ nhào xuống xe, ôm nhau rúc vào một góc.
Tiếng bước chân nặng nề chậm rãi vang lên phía sau tôi, tôi biết, hắn tới rồi.
Sói thị vệ cũng chầm chậm vây quanh chiếc xe việt dã.
“Trình Vân Vân, mẹ nó cô là loại yêu quái gì?! Cứu mạng… cứu mạng với!”
Trình Gia Nặc không quan tâm gào to lên.
Tôi nhíu mày, tự dưng ngửi thấy một cỗ hương vị không dễ chịu chút nào.
Cô ta bị dọa tới tè ra quần rồi?
“Chết tới nơi rồi, còn cố gào?”
Lưu Cao dập đầu với tôi: “Vân Vân, Vân Vân, tha cho anh, anh sai rồi, đều là chủ ý của Trình Gia Nặc, không có quan hệ gì với anh cả! Anh cũng đã khuyên cô ta không nên làm như vậy, còn có còn có! Số tiền tiết kiệm anh lấy của em, anh nhất định sẽ trả lại cho em! Gấp hai! A không phải, gấp ba, gấp bốn lần!”
Mẹ nó, gã còn trộm tiền tiết kiệm của tôi?
Bên kia.
Bạch Mao: “Lâu lắm rồi ta còn chưa được ăn thịt người đấy.”
Rắn đuôi chuông: “Ta thì không thích nhân loại lắm.”
Kền Kền vương cố ý nói: “Lúc các ngươi bảo ta tới giúp cũng đâu có nói như vậy đâu.”
Thị vệ lang 1: “Chú ý một chút, Vương Hậu vẫn còn ở đây đấy.”
Tôi thật sự có thể nghe hiểu bọn chúng nói chuyện.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Thì ra ở một thế giới nào đó, cũng có người nguyện ý đi quan tâm tới cảm thụ của tôi.
“Các người bắt đầu cấu kết từ lúc nào?”
Lưu Cao giờ là tôi hỏi gì đều đáp nấy: “Lần đầu tiên tới nhà em ăn cơm, gặp mặt em gái em.”
Sớm như vậy sao, bọn đê tiện này.
“Lấy tiền tiết kiệm của tôi làm gì?”
“Mua giày chơi bóng, mua đồ trang sức cho cô ta, đưa cô ta đi thuê phòng.”
Số tiền tôi phải làm việc vất vả bao nhiêu năm mới kiếm được, vốn định mua cho bản thân một căn nhà nhỏ, cứ thế mà bị gã lấy đi tiêu xài?
“Tại sao lại muốn giết tôi, các người muốn yêu đương với nhau thì có thể trực tiếp nói cho tôi.”
Giờ phút này, Lưu Cao hối hận muốn chết: “Anh cũng nói như vậy rồi, nhưng cô ta cứ muốn đi sửa mũi, vừa vặn lại nghe nói anh có mật mã thẻ tiết kiệm của em cho nên mới lôi kéo anh làm bậy!”
Tôi nhìn Trình Gia Nặc, nhiều năm như vậy, tôi luôn ghen tị với cô ta, cô ta bị mẹ mình làm hư, ở nhà luôn gây khó dễ cho tôi, nhân lúc cha tôi không có nhà thì chiếm đoạt đồ vậy của tôi, cái gì cũng đều muốn lấy, còn tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng một điều nhịn của tôi, đổi lại là sự tàn độc nhẫn tâm này của cô ta đây.
Hôm nay, tôi phải trả lại cho cô ta toàn bộ.
Tôi ngạo mạn chậm rãi lui về sau: “Tôi hiểu rồi, đã hỏi xong.”
Bạch Mao đi tới bên cạnh tôi, Lang Vương tiến lên: “Bảo vệ nàng.”
Lưu Cao nhìn thấy con sói to lớn nhào tới trước mặt gã, gã sợ tới mức tè ra quần, lui về phía sau cũng là một bầy sói.
Dù hiện tại tất cả động vật hoang dã đều xuất hiện ở đây cũng không đáng sợ bằng bầy sói trước mặt.
Lang Vương cúi đầu, kề sát vào mặt Lưu Cao.
Hắn ngủi ngủi, mùi hương trên người Vương Hậu của hắn đã không ngửi được nữa.
Còn phải cảm ơn gã vì đã đem Vương Hậu tới cho hắn đây.
Nhưng mà gã lại làm nàng bị thương.
Vậy thì phải giết.
“Nhân loại kia.”
Lang Vương mở miệng.
Lưu Cao với Trình Gia Nặc chính thức hóa đá.
Kinh ngạc còn có tôi nữa.
“Các ngươi nên tự hào vì có thể chết trên đất Kim Sơn của ta.”
Tôi quay lưng đi.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng dã thú cắn xé cơ thể ở phía sau vẫn khiến tôi nổi da gà.
Thật lâu sau.
Thanh âm dừng lại.
Lang Vương cọ cọ tay của tôi, ý bảo tôi cùng hắn quay về.
“Không cầm cảm thấy chúng ta tàn nhẫn, lúc bọn họ tàn nhẫn, bọn họ cũng không suy nghĩ cho nàng.”
11.
Hai ngày sau, Lang Vương lại mang theo tôi xuống núi.
Đương nhiên, khoảng cách tới nơi có người ở còn cách một khoảng rất xa.
Nhưng tôi lại có thể nhìn thấy con đường cách đó rất xa, hình như có một bầy rắn đang phủ đầy ở dưới chân núi Kim Sơn, nhìn không thấy điểm cuối.
Tôi dụi dụi mắt, nhận ra có chút không giống trước.
Tôi vui mừng: “Tôi có thể nhìn xa được sao.”
Trong mắt Lang Vương không che giấu được vẻ tự hào, vẻ mặt như thể đang cầu được khen.
Tôi sờ sờ đầu hắn: “Ngoan quá.”
Tôi nhìn một hồi, nhớ tới Lang Vương còn chưa nói mục đích hắn đưa tôi xuống núi lần này.
Lang Vương nhìn ra xa, “Chờ một chút… sắp tới rồi.”
Tôi nhìn theo hướng hắn nhìn, có xe đi qua, nhìn ra được là có khoảng 4 chiếc.
Tôi nhìn kỹ hơn, theo bẩn năng nhíu mi.
Trên mặt đất hình như có hai người đang nằm, lập tức phản ứng lại: “Bọn họ chết không toàn thây.”
Lang Vương khinh thường: “Đó là đương nhiên.”
Người ở phía xa xa nói chuyện:
“Mẹ nó, sao lại bị cắn thành như vậy rồi. Mấy ngày nay cũng có tin tức tìm người mất tích thì phải.”
“Từ từ đã. Cổ bị cắn đứt, trên người có nhiều dấu răng của rắn, lồng ngực bị mổ xẻ, tim biến mất?”
“Nhiều động vật cùng lúc sao?”
“Ngày hôm qua tôi còn đi qua con đường này, cũng đâu có phát hiện có người nằm ở đây, nhưng nhìn như vậy thì hẳn là đã chết được mấy ngày rồi đi.”
Có đôi khi, con người không thông minh giảo hoạt bằng động vật.
Đây là lần cảnh cáo của vương quốc động vật với nhân loại.
Ý tứ khiêu khích quá nồng.
Đem thi thể ném ra đường lớn, giống như đang nói: Nhìn đi, nhân loại các ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, giết chết các ngươi quả thực là dễ như trở bàn tay vậy.
Tôi hiểu ý tứ của Lang Vương, hắn là muốn nhắc nhở tôi, đây là lãnh địa của sói, và hắn mới là lãnh chúa ở nơi này.
Chỉ một mình hắn.
12.
Lúc sau, tôi cũng không có nhắc về việc này với Lang Vương nữa, chủ yếu là tôi cũng không có tâm tư đi hỏi thăm, hơn nữa tôi phát hiện gần đây Lang Vương có chút không thích hợp.
Hắn liên tục mấy ngày liền không xuất hiện ở chỗ tôi.
Có sói cái khác rồi?
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, tôi liền câm nín, tôi là đã coi mình thành sói luôn rồi sao?
Cái tật xấu gì vậy nè?
Nếu mà quả thực có sói cái khác, hắn hẳn là sẽ thả tôi đi?
Nhưng mà cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, cứ nhốt tôi ở chỗ này cũng đâu phải cách?
Nhanh như vậy đã có mới nới cũ, lại còn bị sói vứt bỏ nữa chứ?
Này so với bị con người vứt bỏ còn xấu hổ và thê thảm hơn.
Tôi đi ra khỏi căn phòng tân hôn, ngồi ở cửa tới ngẩn người.
Nói thật từ sau khi tới đây, tôi vốn cứ nghĩ hẳn là sẽ rất nhàm chán, thật ra cũng không phải, ngược lại từ sau khi tôi có thể nghe được tiếng động vật nói chuyện, tôi phát hiện chúng nó còn rất thú vị.
Khá đáng yêu nữa.
Vô ưu vô lo, không có tâm cơ thủ đoạn, ngẫu nhiên đụng phải tôi ra ngoài đi dạo còn tôn kính gọi một tiếng Vương Hậu.
Ví dụ như con sóc đồng cỏ* kia, tôi luôn nghĩ nó là một con vật ghê gớm, dù sao biểu tình của nó cũng rất hung.
* Bản gốc là 土拨鼠, tra google thì ra con sóc đồng cỏ chứ mình cũng không rõ nó là con gì.
Nhưng lúc nó bám lên vai tôi giúp tôi chải tóc thì tôi chỉ có cảm giác nó chỉ là một con sóc có chút lớn một tý mà thôi.
Lúc ban đầu, tôi còn thường xuyên bị rắn dọa tới, chúng là loại động vật cao lãnh, không thích chào hỏi tôi, chỉ yên lặng đi đường vòng, lúc đó tôi liền nghĩ tới lời nói của thủ lĩnh rắn đuôi chuông.
Chúng không thích con người, xem ra nhìn thấy con người là sẽ đi đường vòng chính là quy định được thống nhất trong xà tộc của bọn chúng.
Đúng rồi, thậm chí tôi còn nhìn thấy một con báo.
Một nhà bốn đứa, hòa thuận vui vẻ dắt nhau đi săn.
Trong đó có một con báo con nhìn thấy ta, liền muốn chạy tới, miệng hô lên: “Xin chào nha! Nhân loại ơi!”
Sau đó liền bị ba hay mẹ nó gì đó vỗ cho một cái túm trở về.
Vợ chồng nhà báo rất cung kính với tôi, đứng từ xa gật đầu chào hỏi tôi, sau đó mang theo thằng con nhà mình rời đi.
Tôi đối với một màn này luôn có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Loài động vật hoang dã chuyên ăn thịt từng xuất hiện nhiều lần trên TV kia, thế mà lại có một ngày tôi có thể sống chung hòa thuận với chúng.
Thật kỳ diệu!
Còn về Lang Vương.
Hừ.
Tôi nâng má giận dỗi, thật bực bội, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy bực bội thế chứ.
Mà sao tôi phải bực bội với một con sói hả?
AAAA!
Càng nghĩ càng tức.
Cái gì mà Vương Hậu tôn quý chứ, đều là lừa người đi?
Đang miên man suy nghĩ, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng đen ở bên phải, mặt đát cũng có hơi rung lên.
Tôi nheo mắt nhìn qua, là gấu đầu chó.
Nó đang bình bịch chạy tới chỗ tôi.
Đây là tới xem kịch vui nhà tôi hả?
Dù sao gần đây thường xuyên có một số động vật nhỏ tới cửa đưa “cống vật” cho tôi.
Tôi vừa cười định nâng tay chào hỏi, nụ cười lại chậm rãi cứng lại.
Bạn gì đó ơi, sao chào hỏi mà lại không thấy giảm tốc độ thế? Nhiệt tình thế cơ à?
Mặt đất càng ngày càng rung lắc lớn.
Gấu chó bắt đầu rống giận, răng nanh còn dính thịt nát.
Mẹ kiếp!
Đây là tiết tấu chuẩn bị muốn ăn thịt tôi mà!
Giả chết hoặc dĩ nhiên là không kịp, chỉ có thể chạy.
Nhưng mà hai chân sao chạy lại bốn chân, nó rất nhanh đã đuổi kịp tôi, tay gấu to lớn cào về phía tôi.
Lưng tôi bị nó cào trúng, cảm giác đau đớn truyền tới.
Quần áo bị móng vuốt của nó giơ lên, ném sang một bên.
Con ngươi màu vàng kim lóe lên tia sáng, thời khắc ngã xuống đất, tôi cảm giác được bản thân sắp thăng thiên.
Răng nanh của nó há ra to hết cỡ, nhưng đột nhiên có một cái bóng đen bay qua, đá nó ra thật xa.
Ánh mắt đỏ ngầu, tôi bàng hoàng trợn to mắt.
Chỉ nhìn thấy một người có thân hình cao lớn đang giơ nắm đấm lên, hung hăng đập xuống đầu con gấu chó kia.
Sủng Vật Của Tôi Là Vua Sói
Tác giả: 甜罐几 | Chương: 3 | Lượt xem: 10,541