Đêm Thượng Hải.
Cả thành phố như nuốt chửng trong thứ ánh sáng mờ bạc của hàng ngàn biển quảng cáo. Dòng xe hối hả vẫn lao đi, nhưng ở một góc khuất nơi quận Dương Phố, khu chung cư cũ số 19 Tân Dương Lộ lại chìm trong yên tĩnh đến rợn người.
Lâm Dịch đẩy cánh cửa sắt kẽo kẹt bước vào. Anh là phóng viên hiện trường của tờ Thời Báo Thành Thị, chuyên phụ trách những vụ tai nạn, án mạng, hoặc hiện tượng “khó giải thích”.
Tòa nhà này là nơi xảy ra vụ việc mới nhất — “Cư dân tầng 19 biến mất hàng loạt”.
Theo báo cáo, trong ba tháng qua, đã có ba người sống ở tầng 19 mất tích mà không để lại dấu vết. Không có vết máu, không dấu hiệu xô xát. Camera hành lang chỉ ghi được họ bước vào căn hộ — rồi không bao giờ bước ra.
Cảnh sát tạm xếp vào mục “đi khỏi nơi cư trú”, nhưng người dân thì đồn rằng tầng 19 vốn không có người ở.
Lâm Dịch bật đèn pin, chiếu lên bảng thang máy: tầng 1 đến tầng 20.
Anh nhấn nút. Cánh cửa kim loại khép lại với âm thanh nặng nề, rồi thang máy bắt đầu đi lên, rung nhẹ từng nhịp.
Đến tầng 18, đèn bỗng nhấp nháy.
Một luồng gió lạnh phả qua gáy. Anh nhìn bảng điều khiển — đèn chỉ tầng 19 chớp sáng đỏ, rồi vụt tắt.
Cửa mở ra.
Hành lang tối đen. Không tiếng người. Không ánh đèn. Chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa sổ cũ kỹ.
Anh bước ra, bật đèn pin. Từng căn hộ lặng im, biển số phòng mờ mờ.
Căn 1903 — người phụ nữ mất tích gần nhất — nằm cuối hành lang.
Anh gõ cửa.
Ba tiếng.
“Cốc… cốc… cốc…”
Không ai đáp.
Anh thử vặn tay nắm — cửa không khóa. Bên trong tối om. Không khí ẩm nồng và có mùi kim loại. Anh rút khẩu trang lên, bước vào.
Căn hộ trống rỗng. Đồ đạc vẫn nguyên vẹn, trên bàn vẫn còn ly trà dở. Tivi bật nhưng chỉ toàn nhiễu sóng, màn hình lóe sáng rồi tắt phụp.
Lâm Dịch mở máy ghi âm, nói nhỏ:
“19h20, ngày 12 tháng 8, kiểm tra hiện trường căn 1903. Dấu hiệu sinh hoạt bình thường. Không có vật lạ. Không có người.”
Anh tiến sâu hơn. Trong phòng ngủ, tấm gương lớn phản chiếu ánh đèn pin mờ. Trên mặt gương, mờ mờ có gì đó giống vết tay.
Anh tiến lại gần, đưa tay sờ — lạnh buốt. Vết tay dường như nằm bên trong gương, chứ không phải bên ngoài.
Lâm Dịch nhíu mày. Anh rút điện thoại chụp lại. Nhưng khi xem lại ảnh, trong khung hình… phản chiếu một bóng người đứng sau lưng anh.
Anh giật mình quay lại.
Không có ai.
Gió lùa qua, cánh cửa tủ áo bật mở, kẽo kẹt như có ai vừa bước ra.
Anh nuốt khan, trấn tĩnh:
“Ảo giác thôi. Do ánh sáng phản xạ.”
Anh định rời đi, thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài hành lang.
Ba tiếng.
Chậm, đều, trầm.
“Cốc… cốc… cốc…”
Lâm Dịch bước ra, chiếu đèn pin — hành lang trống trơn. Cửa các phòng đóng kín. Nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục, dường như vang lên từ tầng trên.
Tầng 20.
Theo hồ sơ, tầng đó đã bị bỏ hoang từ năm 2008 — vì sự cố cháy khiến hai người chết.
Anh hít sâu, nhấn nút thang bộ, leo lên. Cửa tầng 20 bị niêm phong, nhưng một bên đã bị bật bản lề, như có ai phá ra từ trước. Anh đẩy nhẹ, cửa kêu rắc rồi mở.
Không khí lạnh toát.
Một mùi khét cũ kỹ trộn với mùi ẩm mốc.
Trên tường vẫn còn dấu cháy đen, nền nhà phủ tro mịn. Nhưng điều khiến Lâm Dịch dựng tóc gáy — là dấu bàn tay in khắp tường, kéo dài lên trần nhà, giống như ai đó từng cố bò ra khỏi lửa.
Tiếng gõ lại vang lên, lần này ngay phía sau anh.
“Cốc… cốc… cốc…”
Anh quay phắt lại.
Không có ai.
Chỉ có tấm cửa sổ bị gió làm rung, va vào tường.
Anh thở gấp, tự nhủ:
“Đây là hiệu ứng âm thanh thôi, không có gì…”
Nhưng khi anh quay đi, tấm kính cửa sổ phản chiếu một khuôn mặt trắng bệch áp sát phía sau anh.
Anh phản xạ quay lại — trống không.
Điện thoại trong túi bỗng reo. Màn hình hiển thị số lạ, đầu +86, không tên.
Anh bắt máy:
— Ai đó?
Một giọng nữ khàn đặc vang lên, mơ hồ như vọng qua hàng ngàn mét dây:
“Anh… ở tầng 19 phải không?”
— Cô là ai?
“Đừng… lên tầng 20… họ… vẫn còn ở đó.”
“Tít… tít…” – Cuộc gọi ngắt.
Ngay lúc ấy, từ sau hành lang vọng ra tiếng bước chân — chậm, kéo lê, như ai đó đang đi bằng chân trần.
Lâm Dịch quay đèn pin chiếu — luồng sáng quét qua, dừng lại ở một hình người đang đứng cuối hành lang, mặt cúi thấp, tóc xõa che gần hết gương mặt.
Anh hít mạnh, lùi lại.
— Này… ai đó?
Không đáp.
Người kia đứng yên, rồi từ từ ngẩng mặt lên.
Đôi mắt trắng dã, miệng há to, từ cổ họng bật ra âm thanh “cốc… cốc… cốc…”, y hệt tiếng gõ cửa lúc nãy.
Đèn pin chớp tắt. Không khí như đông cứng.
Rồi đột ngột, đèn vụt tắt hẳn.
Tối đen.
Chỉ còn tiếng thở dồn dập, và tiếng gõ chuyển dần thành nhịp nhanh hơn — như ai đó gõ vào trong đầu anh.
Lâm Dịch lùi về phía cầu thang, run rẩy bật đèn flash điện thoại. Ánh sáng yếu ớt soi thấy bức tường cạnh anh — nơi một dòng chữ được viết bằng thứ chất đỏ sậm:
“Đừng mở cửa thứ ba.”
Ngay dưới dòng chữ, có ba cánh cửa cũ kỹ.
Hai cửa đóng kín, cửa thứ ba hơi hé.
Phía sau khe cửa, có tiếng thì thầm:
“Giúp… tôi…”
Anh nuốt nước bọt, lùi lại, nhưng chân vô tình chạm phải thứ gì mềm.
Nhìn xuống — một bàn tay người thò ra từ khe tường.
Anh hoảng loạn lùi thêm, đụng phải tường, làm rơi điện thoại. Ánh sáng chao đảo, soi lên trần — nơi hàng chục vết bàn tay cháy sạm in chồng lên nhau, đang dần dần chuyển động.
Từ phía cửa thứ ba, cánh cửa bật mở, gió thổi ào, tro bụi cuộn lên.
Giữa làn bụi, anh thấy thấp thoáng bóng một người phụ nữ, khuôn mặt giống hệt người mất tích căn 1903.
Cô ta chìa tay, giọng yếu ớt:
“Anh thấy tôi… đúng không? Xin anh, đừng để họ đưa tôi đi…”
Rồi sau lưng cô, những cánh tay đen sì thò ra kéo giật cô vào trong.
Cánh cửa đóng sập lại.
Mọi thứ trở lại yên lặng.
Lâm Dịch đứng sững, toàn thân lạnh toát, mồ hôi ướt lưng áo. Anh cúi xuống nhặt điện thoại — nhưng màn hình đã chuyển sang chế độ ghi âm từ bao giờ.
Dòng sóng âm hiện rõ, chạy đều. Anh bật nghe thử.
Trong loa, là tiếng của chính anh lúc nãy — xen lẫn tiếng gió, tiếng bước chân… và ở cuối đoạn, có giọng nữ thì thầm:
“Anh đã mở cửa thứ ba rồi.”
—
RẦM!
Tấm cửa sắt tầng 20 đóng sập lại sau lưng anh. Đèn pin rơi xuống, vỡ nát.
Trong bóng tối, có tiếng ai đó gõ nhẹ lên vai anh ba lần.
“Cốc… cốc… cốc…”
Anh không dám quay lại.
Chỉ biết rằng, trong cơn hoảng loạn ấy, anh bỗng hiểu ra một điều —
tầng 19 thực ra chưa bao giờ tồn tại.
Tầng 19
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 117