Buổi sáng hôm sau, Thượng Hải phủ một lớp sương dày đến mức những tòa nhà cao tầng bên kia sông Hoàng Phố chỉ còn là bóng mờ.
Lâm Dịch ngồi trong quán cà phê đối diện đồn cảnh sát quận Dương Phố, hai tay siết chặt cốc cà phê như muốn tìm chút hơi ấm. Cả đêm qua, anh không ngủ được — không phải vì sợ, mà vì điều anh thấy ở tầng 20 cứ ám ảnh mãi trong đầu.
“Anh đã mở cửa thứ ba rồi…”
Giọng nói ấy vẫn quanh quẩn trong tai anh, như thứ âm thanh lặp lại giữa những giấc mơ dở dang.
1. Hồ sơ cũ
“Lâm Dịch, hôm qua anh đến hiện trường thật à?”
Giọng nói kéo anh khỏi mớ suy nghĩ. Người vừa bước đến là Trịnh Lâm, bạn thân và cũng là cảnh sát hình sự đang phụ trách vụ mất tích tầng 19.
Anh nhướn mày:
— Cậu biết rồi à?
Trịnh Lâm cười khổ:
— Biết chứ. Tôi vừa xem camera an ninh, thang máy ghi lại hình anh lên tầng 19 lúc 19 giờ 12 phút. Nhưng kỳ lạ là…
Anh ta dừng một chút, hạ giọng:
— Hệ thống lại hiển thị anh xuất hiện ở tầng 20, trong khi tòa nhà đó vốn không còn tầng 20 hợp lệ trên sơ đồ xây dựng.
Lâm Dịch ngẩng lên, hơi sững.
— Ý cậu là…
— Nghĩa là thang máy ghi tầng 20, nhưng bản thiết kế của tòa nhà chỉ có 19 tầng. Tầng 20 bị phá bỏ sau vụ cháy năm 2008.
Không khí trong quán chợt đặc lại.
Lâm Dịch khẽ cười gượng:
— Cậu muốn nói tôi nhìn thấy thứ không tồn tại à?
Trịnh Lâm nghiêm giọng:
— Tôi chỉ muốn nói… nếu anh thực sự lên được tầng 20, thì anh đã bước vào một nơi không ai nên bước vào nữa.
Anh rút trong túi áo ra một tập hồ sơ mỏng, đẩy về phía Lâm Dịch.
— Đây là hồ sơ của căn hộ 1903, nơi nạn nhân mất tích. Anh xem đi.
Lâm Dịch lật ra.
Trang đầu là ảnh một người phụ nữ trẻ, khoảng 27 tuổi, tên Tô Diệp — làm nghề phiên dịch tự do, sống một mình.
Ngày mất tích: 21/5, buổi tối.
Hàng xóm khai, 19h vẫn thấy cô xuống mua đồ, 19h20 nghe tiếng gõ cửa lạ, sau đó im bặt.
Không ai thấy cô nữa.
Điều lạ là trong biên bản của cảnh sát, không hề có dấu hiệu đột nhập, không vết máu, điện thoại – ví – máy tính đều còn nguyên.
Trên tường phòng khách, chỉ có một dòng chữ nhỏ bằng than:
“Đừng mở gương.”
Lâm Dịch nhắm mắt. Trong đầu anh hiện lên tấm gương lớn hôm qua, cùng vết tay in bên trong mặt gương.
Anh hít một hơi:
— Cậu tin mấy chuyện đó à?
Trịnh Lâm nhìn thẳng vào anh, nói chậm rãi:
— Tôi từng không tin. Cho đến khi một đồng nghiệp của tôi mất tích trong chính tòa nhà đó.
“Anh ta cũng nói… thấy vết tay trong gương.”
2. Căn phòng 1903 (lần thứ hai)
Chiều cùng ngày, Lâm Dịch quay lại chung cư.
Anh tự nhủ mình chỉ muốn kiểm chứng lại chi tiết, nhưng sâu trong lòng anh biết — có gì đó đang gọi anh quay lại.
Người quản lý tòa nhà là một bà già họ Phùng, khoảng ngoài sáu mươi, dáng gầy gò, giọng khàn khàn như lửa than.
Khi nghe anh nhắc đến tầng 19, bà liền lắc đầu liên tục.
“Cậu à, tầng 19 đó vốn chẳng nên có đâu. Khi xây, người ta định chỉ làm 18 tầng, nhưng chủ đầu tư thêm một tầng giả để ‘hợp phong thủy’. Ai ngờ càng thêm càng loạn.”
Bà hạ giọng:
“Tầng đó không ổn định. Ban đêm đi thang máy, đèn lúc nào cũng nhấp nháy. Có người bảo từng nghe tiếng người gọi tên mình trong loa báo tầng…”
Anh không nói gì, chỉ cảm ơn rồi đi thẳng.
Tầng 19 vẫn tối như đêm trước.
Đèn hành lang nhấp nháy liên tục, mùi ẩm mốc quyện mùi sơn cũ hắc đến buồn nôn.
Cửa căn 1903 vẫn khép hờ.
Anh đẩy nhẹ — kẽo kẹt.
Bên trong, mọi thứ y như anh nhớ: bàn, ghế, tivi, tấm gương đối diện cửa sổ.
Nhưng lần này, anh nhận ra một chi tiết nhỏ — trên sàn nhà, có một vòng tròn muối trắng, rải quanh chân giường.
Anh cúi xuống quan sát. Hạt muối rải đều, mịn, như ai đó đã dùng để phong ấn thứ gì đó bên trong.
Giữa vòng tròn, có một tờ giấy vàng đã mờ chữ, ghi bằng mực đỏ:
“Đóng gương, khóa cửa, chớ nhìn lại.”
Ngay khi anh đọc xong, đèn phòng khách chớp tắt, tivi bật lên — lần này không còn nhiễu sóng, mà là hình ảnh một người phụ nữ đang ngồi trước gương, quay lưng về phía máy quay.
Mái tóc dài phủ kín vai, đôi tay đặt lên mặt bàn.
Một giọng nói vang lên, yếu ớt nhưng rất rõ:
“Anh quay lại rồi…”
Lâm Dịch lùi một bước, tim đập dồn.
Màn hình nhòe dần, khuôn mặt người phụ nữ trong gương quay ra nhìn thẳng về phía anh — chính là Tô Diệp trong hồ sơ.
Cô nhoẻn miệng cười, rồi thốt lên:
“Cửa thứ ba… vẫn mở.”
Tivi phụt tắt.
Không khí trong phòng trở nên đặc quánh. Đột nhiên, tấm gương trước mặt anh vang lên tiếng gõ nhỏ.
“Cốc… cốc… cốc…”
Anh đứng chết lặng, ánh sáng đèn pin run rẩy soi lên mặt gương — và thấy chính mình phản chiếu, nhưng bóng phản chiếu không hề gõ, mà chỉ đứng yên nhìn anh chằm chằm.
Phản chiếu ấy bắt đầu mỉm cười.
Một nụ cười lệch, méo mó, dính máu nơi khóe miệng.
— Ai… ai ở trong đó?!
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng gió luồn qua cửa sổ, mang theo một mùi hương ngọt ngậy — như hoa nhài phơi quá lâu.
Anh quay đi, định rời khỏi phòng, nhưng cánh cửa sau lưng đóng sập.
Tấm gương rung lên, ánh sáng đèn pin chao đảo, và từ trong gương, một bàn tay trắng bệch thò ra, bấu vào mép bàn.
Giọng Tô Diệp vang lên:
“Giúp tôi… tôi chưa chết.”
Anh lùi lại, vấp vào ghế, ngã ngồi.
Tay cô ta bấu mạnh vào khung gương, kéo ra nửa người — làn da mỏng như sáp, mắt trống rỗng.
“Tầng 19… không thật. Anh phải rời khỏi đây…”
Rồi như có lực nào đó kéo mạnh, cô bị giật ngược vào gương.
Bề mặt gương nứt toác, ánh sáng lóe lên rồi tắt ngúm.
3. Nhật ký dưới gối
Khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Dịch chậm rãi quan sát căn phòng.
Anh nhận ra dưới gối trên giường có một quyển sổ nhỏ, bìa da nâu, chữ “Tô Diệp – nhật ký 2022”.
Trang đầu ghi:
Ngày 12 tháng 5:
Tôi nghe tiếng gõ cửa mỗi đêm. Ba tiếng, rồi im.
Hàng xóm nói tầng 20 bị bỏ hoang, nhưng tôi thấy ánh đèn hắt xuống.
Trong gương có người nhìn tôi.
Trang kế tiếp:
Ngày 15 tháng 5:
Tôi thử dán giấy vàng theo lời ông đạo sĩ dưới chợ. Ông nói “đừng nhìn vào gương sau 3 giờ sáng”.
Nhưng tôi thấy ai đó viết lên gương: “Cửa thứ ba”.
Tôi không hiểu nghĩa là gì.
Và trang cuối cùng:
Ngày 21 tháng 5:
Tôi nghe tiếng người gọi tên tôi từ trong gương.
Tôi định mở cửa ra xem…
Nếu ai đó tìm thấy quyển sổ này, xin hãy đừng nhìn vào gương.
Dòng chữ cuối kéo dài, nét bút run rẩy như viết vội.
Ngay dưới đó là dấu vân tay mờ — in bằng thứ gì đó giống… máu.
Lâm Dịch nắm chặt cuốn sổ, đầu óc hỗn loạn. Anh muốn rời khỏi đây, nhưng chân vừa bước ra hành lang, điện thoại trong túi lại rung lên.
Tin nhắn đến từ số lạ — chính số đã gọi đêm qua.
Nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ:
“Anh quay lại.”
Anh siết điện thoại, tim đập nhanh.
Đèn hành lang bất ngờ tắt phụp. Trong bóng tối, từ phía thang máy vang lên tiếng chân người, kéo lê chậm chạp.
Rồi giọng nói yếu ớt quen thuộc:
“Anh đã thấy tôi rồi… giờ thì họ sẽ thấy anh.”
Không khí lạnh buốt lan khắp da thịt.
Một luồng gió mạnh thổi qua hành lang, làm cánh cửa các căn hộ đập rầm rầm như có người đập từ bên trong.
Anh cắm đầu chạy xuống thang bộ, từng bước vang vọng giữa bóng tối.
Đến tầng 18, anh dừng lại thở dốc. Nhưng khi quay lại nhìn bảng số tầng…
Trên tường lại hiện lên con số đỏ rực: 19.
Anh đứng chết trân.
Rõ ràng anh đã chạy xuống rồi.
Thang bộ dẫn xuống tầng 18 giờ quay ngược trở lại tầng 19, như vòng lặp vô tận.
Từ phía trên, có tiếng người đàn ông khàn khàn vọng xuống:
“Anh không nên mở cửa thứ ba.”
Anh ngẩng đầu, chỉ kịp thấy một bóng người mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt cháy sạm — rồi tan biến trong làn khói mỏng.
Lâm Dịch chợt nhận ra… người đó là cảnh sát từng mất tích trong vụ năm 2008 mà Trịnh Lâm nhắc đến.
Trong đầu anh, mọi thứ xoắn lại: tầng 19, tầng 20, cánh cửa thứ ba, gương, Tô Diệp, bàn tay, tin nhắn…
Tất cả như mắc vào nhau thành một mê cung.
Và sâu trong mê cung ấy, có ai đó đang chờ anh bước tiếp.
Tầng 19
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 116