Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tầng 19 > Chương 3: Ảnh phản chiếu không trùng khớp

Tầng 19

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 120

Chương 3: Ảnh phản chiếu không trùng khớp

Đêm đó, Lâm Dịch không về nhà.

Anh ngồi trong xe suốt mấy tiếng đồng hồ, dừng ở bãi đỗ cạnh sông Hoàng Phố.
Ngoài trời sương đặc quánh, tiếng còi tàu xa xa vọng lại, như ai đó rên rỉ giữa đêm.

Trên màn hình điện thoại, đoạn ghi âm đêm trước vẫn nằm đó — dòng sóng âm xanh lam chạy đều, lặng im mà ám ảnh.

Anh bật nghe lại.

Tiếng thở dốc của chính mình, tiếng gió rít, tiếng bước chân… và ở giây thứ 47, giọng nữ ấy vang lên, gần như thì thầm bên tai:

“Anh đã ở trong gương rồi, Lâm Dịch.”

Anh ném điện thoại xuống ghế, hít mạnh, cố trấn tĩnh.
“Ảo giác thôi,” anh tự nhủ.
Nhưng lòng bàn tay lại lạnh toát, như vừa chạm vào mặt gương.

1. Cuộc gặp tại đồn cảnh sát

Sáng hôm sau, anh đến đồn cảnh sát quận Dương Phố, tìm Trịnh Lâm.
Trịnh đang hút thuốc ngoài hành lang, vừa thấy anh đã cau mày:

— Trông cậu như ma vậy. Đêm qua lại lên đó nữa à?

Lâm Dịch cười gượng:
— Cậu nói đúng, tầng đó không nên có. Nhưng tôi tìm thấy nhật ký của Tô Diệp.

Anh đưa cuốn sổ nâu cho Trịnh Lâm. Người bạn lật nhanh vài trang, khẽ nhíu mày:
— Ghi chép chi tiết thật… Cô ấy rõ ràng biết có chuyện bất thường.
— Tôi còn thấy hình phản chiếu của cô ta trong gương. Giống hệt ảnh hồ sơ. Cô ấy nói… “Tầng 19 không thật”.

Trịnh Lâm giật mình:
— Cậu nghe rõ câu đó?

Lâm Dịch gật.

Trịnh Lâm dập thuốc, kéo anh vào phòng hồ sơ, rút ra một tập tài liệu cũ, dày bụi.
— Tôi chưa cho ai xem thứ này. Đây là bản sao từ vụ cháy năm 2008. Lúc đó, tầng trên cùng là tầng 20. Hai người chết — một nam, một nữ.

Anh ta chỉ tay vào tấm ảnh đen trắng.
Người phụ nữ trong ảnh có khuôn mặt giống hệt Tô Diệp, chỉ khác ở ánh mắt: trống rỗng, như không có tròng đen.

Lâm Dịch run run:
— Cậu đang nói… cùng một người?

— Không thể. Vụ cháy 2008 mà, cô ta chết rồi. Nhưng gương mặt thì y hệt. Có thể là họ hàng chăng?
— Không có hồ sơ thân nhân nào tên Tô Diệp trong giấy tờ 2008. — Trịnh nói, giọng hạ thấp. — Tôi nghĩ cô ta không phải người bình thường.

Cả hai im lặng hồi lâu.
Ngoài cửa, gió lùa qua dãy hành lang dài, nghe như ai đó đang thì thầm: “Đừng soi gương…”

2. Hình trong gương

Buổi chiều, Lâm Dịch trở về nhà. Anh sống ở căn hộ tầng 9 khu Phổ Đông, tường sơn trắng, cửa sổ hướng sông.
Căn phòng bình thường, chỉ có một thứ không bình thường: tấm gương lớn đối diện giường ngủ, mà anh chưa bao giờ để ý.

Anh ngồi xuống, nhìn mình trong gương.
Gương phản chiếu đúng từng chi tiết: chiếc áo, ánh mắt, vết xước nhỏ trên cổ tay.

Nhưng… trong phản chiếu, đồng hồ treo tường phía sau chỉ khác giờ — lệch năm phút chẵn.

Anh nhìn đồng hồ thật: 17:32.
Trong gương: 17:37.

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Anh thử giơ tay phải — hình phản chiếu giơ tay trái như bình thường. Nhưng khi anh giơ tay trái… hình trong gương không cử động.

Anh đứng bật dậy.
— Không thể nào…

Gương rung nhẹ, rồi từ bên trong vang lên tiếng gõ nhỏ, đều đặn.

“Cốc… cốc… cốc…”

Giống hệt đêm đầu tiên ở tầng 20.

Màn hình điện thoại anh bật sáng, tin nhắn đến:

“Anh nhìn nhầm rồi. Người trong gương mới là thật.”

Anh lùi lại, gần như ngã xuống giường. Tin nhắn không hiển thị số.
Anh xóa, rồi cầm máy quay chụp lại gương.

Trong khung hình, phản chiếu đang mỉm cười, còn anh thì không.
Nụ cười méo mó, gượng gạo, nhưng rõ ràng.

Anh bật máy ghi âm, giọng run run:

“Ngày 14 tháng 8, hiện tượng phản chiếu sai lệch. Ảnh trong gương có độ trễ năm phút. Hành động không đồng bộ. Biểu cảm khác biệt.”

Rồi anh thì thầm, gần như nói với chính mình:

“Nếu tầng 19 không thật… thì gương nào mới thật?”

Anh không ngủ được.
Giữa đêm, anh thấy ánh sáng yếu hắt ra từ tấm gương, như có người bật đèn trong đó. Anh bước lại, chạm nhẹ — mặt kính lạnh buốt, nhưng… có cảm giác mềm như da người.

Đột nhiên, từ trong gương hiện ra một đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào anh.

Giọng nói vang lên, trầm khàn:

“Anh đã ở trong gương từ đêm đó rồi.”

Anh bật đèn, lao ra khỏi phòng. Nhưng dù chạy đến phòng khách, hình phản chiếu trên tấm kính cửa sổ vẫn đi theo anh — không trùng nhịp, chậm một nửa giây.

Anh hiểu.
Phản chiếu không còn là phản chiếu nữa.
Nó quan sát anh.

3. Hồ sơ 2008

Sáng hôm sau, Trịnh Lâm gọi anh đến.
Anh ta nói:
— Tôi tìm được bản lưu trú cũ của người phụ nữ chết trong vụ cháy 2008. Tên Tô Dung, sinh năm 1985, làm việc tại Viện thiết kế Kiến trúc số 7.

Trên bàn là tấm ảnh nhân thân.
Gương mặt — y hệt Tô Diệp.

Dưới ảnh, có một dòng chú thích viết tay:

“Đã hiến tặng toàn bộ tài sản cho Viện nghiên cứu tâm linh Thượng Hải.”

— Viện đó giờ không còn hoạt động, bị đóng từ năm 2011, nhưng tôi tìm được một người từng làm ở đó. — Trịnh nói. — Cậu muốn gặp không?

Lâm Dịch gật đầu.

Người họ tìm gặp là Giáo sư Hàn, một ông lão hơn bảy mươi, tóc bạc, sống trong căn nhà cũ ven sông Tô Châu.
Ông ngồi giữa đống giấy tờ, đôi mắt như nhìn xuyên qua cả hai người.

Khi nghe tên “Tô Dung”, ông khựng lại rất lâu.
— Cô ấy… là bệnh nhân của tôi.

Lâm Dịch ngạc nhiên:
— Bệnh nhân?

— Cô ấy mắc một dạng rối loạn hiếm: Hội chứng phản chiếu nhân cách. Cô ta tin rằng trong gương có một “người khác” giống hệt mình, nhưng độc lập, ác hơn, và đang cố kéo cô vào trong.
Ông lão dừng, nhấp ngụm trà:
— Năm 2008, cô ta đến gặp tôi, nói rằng “người trong gương” đã vượt qua được ranh giới.

Trịnh Lâm hỏi:
— Rồi sau đó cô ấy chết trong vụ cháy?

— Không. Cô ấy biến mất ngay trước ngày cháy. Người ta chỉ tìm thấy tro và vết cháy trên tường, không có thi thể.

Căn phòng rơi vào im lặng.
Giáo sư Hàn nhìn Lâm Dịch chằm chằm:
— Cậu đến tầng 19 rồi đúng không?

— Phải.
— Vậy thì, hãy nhớ kỹ: tầng 19 không tồn tại trên bản thiết kế thật. Nó chỉ xuất hiện trong… gương.

Ông đặt lên bàn một tấm bản đồ toà nhà cũ, rồi lật mặt sau — dòng chữ nho nhỏ bằng bút đỏ:

“Tầng 19 = tầng phản chiếu.”

Lâm Dịch tái mặt:
— Ý ông là…

— Tòa nhà đó có cấu trúc đối xứng hoàn hảo, như hai thế giới chồng lên nhau. Sau vụ cháy, ranh giới bị nứt. Một tầng phản chiếu hình thành — nơi linh hồn kẹt lại. Ai soi vào, sẽ thấy chính mình bên kia.

Giáo sư nhìn anh, giọng nghiêm lại:
— Nếu cậu đã thấy Tô Diệp trong gương, tức là cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng cũng đồng nghĩa… cậu đã mang một phần linh hồn vào đó.

Anh hỏi, khẽ run:
— Cách thoát là gì?

Ông đáp ngắn gọn:

“Phải đối mặt với phản chiếu. Nếu trốn chạy, cậu sẽ bị thay thế.”

4. Đêm thứ ba

Đêm đó, Lâm Dịch không bật đèn. Anh đặt chiếc gương lớn ra giữa phòng, dựng máy quay đối diện.
Trước khi bắt đầu, anh nói khẽ:

“Tầng 19, Tô Diệp, phản chiếu — tôi muốn biết sự thật.”

Màn hình máy quay hiển thị rõ hai hình ảnh song song: anh – và anh trong gương.
Phản chiếu mỉm cười.

Rồi nó cất tiếng, rõ ràng, không qua môi thật của anh:

“Muộn rồi. Anh đã ở bên này.”

Không khí như đông cứng.
Từ trong gương, bóng phản chiếu đưa tay ra — lần này xuyên qua mặt kính, như nước vỡ ra từng gợn.
Anh lùi lại, nhưng một lực mạnh kéo anh sát mặt gương.

Cả căn phòng rung nhẹ, tiếng gió thổi ù ù, đèn chớp liên hồi.
Màn hình camera ghi hình liên tục chập hai ảnh vào một, không phân biệt được bên nào thật.

Trong phút chốc, anh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như trượt vào khoảng trống.
Phản chiếu nhìn anh, mỉm cười:

“Anh sẽ hiểu. Ở đây, mọi tầng đều là 19.”

Một giây sau, ánh sáng tắt.

Máy quay rơi xuống.

Sáng hôm sau, Trịnh Lâm đến căn hộ. Cửa không khóa, đèn vẫn sáng.
Giữa phòng, tấm gương nguyên vẹn, không vết nứt.

Trên bàn là cuốn sổ ghi âm của Lâm Dịch, dừng ở phút 23:41.
Anh ta ấn nghe.

Giọng Lâm Dịch vang lên, run rẩy nhưng rõ ràng:

“Ngày 15 tháng 8… nếu ai nghe được ghi âm này… hãy kiểm tra gương của mình. Nếu ảnh phản chiếu chậm hơn năm phút, đừng bao giờ nhìn thêm lần nữa.”

Sau đó là một tiếng cốc… cốc… cốc…
Rồi im bặt.

Trịnh Lâm ngẩng lên — và thấy hình phản chiếu trong gương đang cười, dù ngoài đời anh vẫn giữ gương mặt nghiêm lạnh.

Ánh sáng trong phòng bỗng méo đi.
Căn hộ tầng 9… dường như đang biến thành tầng 19.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt