Sáng hôm đó, trời Thượng Hải phủ một lớp sương xám dày như bột tro.
Trịnh Lâm đứng trước tòa nhà nơi Lâm Dịch sống — khu căn hộ số 89 đường Minh Đức.
Cảnh tượng bên trong vẫn ám ảnh anh từ đêm trước: căn phòng lạnh ngắt, mùi kim loại ẩm và tấm gương to đứng giữa nhà, sáng nhợt như có luồng hơi sống.
Trịnh không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng bản năng của cảnh sát nói với anh — có thứ gì đó ở đây không tuân theo quy tắc vật lý.
Anh khẽ vuốt mặt, mở cuốn sổ ghi âm của Lâm Dịch ra.
Đoạn cuối vẫn dừng ở câu nói ấy:
“Nếu ảnh phản chiếu chậm hơn năm phút, đừng bao giờ nhìn thêm lần nữa…”
Trịnh bấm play lại, lần này nghe kỹ hơn.
Phút thứ 23:14, trước tiếng gõ “cốc cốc”, anh nghe lẫn trong nền âm một tiếng rít rất khẽ, giống như hơi thở trượt qua mặt kính.
Rồi có tiếng ai đó cười — không phải Lâm Dịch.
Một giọng nữ.
Mảnh, nhẹ, và gần như chạm vào tai anh.
“Anh ta ở bên này rồi.”
Anh lập tức tắt máy, lưng toát mồ hôi lạnh.
1. Dấu vết trong gương
Trịnh lấy điện thoại chụp tấm gương lớn trong phòng.
Khi xem lại ảnh, anh sững người: góc phản chiếu cho thấy một bóng người đàn ông đứng sau anh, mặc áo sơ mi sẫm màu — giống hệt Lâm Dịch.
Nhưng trong thực tế, căn phòng hoàn toàn trống rỗng.
Anh xoá ảnh.
Khi mở camera chụp lại, bóng đó vẫn còn, chỉ khác là khuôn mặt đã ngẩng lên, đôi mắt đen sâu hút nhìn thẳng vào ống kính.
Trịnh khựng lại vài giây, rồi nhanh tay lấy tấm vải trắng trùm kín gương.
Ánh sáng trong phòng dịu đi ngay tức khắc, không khí như dễ thở hơn.
Nhưng khi anh quay lưng ra cửa, một âm thanh vang lên sau lưng —
“Sột… sột…”, như ai đó đang vuốt lớp vải từ bên trong.
Anh siết chặt chuôi súng.
Đầu óc nhẩm: ảo giác do căng thẳng. Tự kỷ ám thị thôi.
Nhưng lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi.
2. Viện Nghiên Cứu Tâm Linh
Chiều hôm đó, Trịnh Lâm quay lại tìm Giáo sư Hàn.
Ngôi nhà ven sông chìm trong ánh hoàng hôn đục như máu.
Cửa mở sẵn, mùi thuốc mốc nồng nặc.
Giáo sư Hàn ngồi trước bàn gỗ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt ông, tái nhợt.
Ông không ngẩng lên khi Trịnh bước vào.
— Ông từng nói với tôi tầng 19 là “tầng phản chiếu”. Cụ thể là gì?
Giáo sư hít một hơi dài.
— Năm 2008, viện chúng tôi thử nghiệm một dự án: “Phản Quang Nhân Cảnh”. Mục tiêu là tái tạo không gian phản chiếu ổn định bằng sóng ánh sáng và cộng hưởng từ trường. Chúng tôi muốn tạo ra bản sao của một tầng — giống như một thế giới song song trong gương.
— Kết quả thì sao?
— Thành công… và cũng thất bại.
Vào đêm thứ bảy thí nghiệm, có trục trặc: trường phản chiếu không tắt được. Không gian đối xứng hình thành, thật như vật lý.
Họ nói nhìn thấy “một hành lang khác”, “một cầu thang khác” phản chiếu lại toàn bộ toà nhà — tầng 19 đầu tiên ra đời như vậy.
Trịnh lạnh gáy:
— Nghĩa là tòa nhà nơi Lâm Dịch đi vào, từng là khu thí nghiệm?
— Phải. Sau vụ cháy, chính quyền niêm phong, nhưng trong gương thì cấu trúc vẫn tồn tại. Cậu thấy đấy, thứ trong gương không bao giờ cháy…
Giáo sư nhìn thẳng anh, giọng khàn đặc:
— Cậu đang mang theo “phản chiếu” của mình rồi, đúng không?
Trịnh sững lại.
Trong khoảnh khắc, ông lão cười khẽ, đôi mắt bạc lấp loáng:
— Cậu nghĩ chỉ có cậu đến đây sao?
Rồi ông đột ngột gục xuống bàn.
Trịnh chạy lại, lay mạnh — nhưng bàn tay chạm vào da ông lạnh cứng như thủy tinh.
Giáo sư Hàn đã chết, trong tư thế đôi mắt mở to nhìn trân trân vào khoảng không.
Trên bàn, chiếc gương cầm tay tròn nhỏ phản chiếu một vết nứt mảnh, và trong vết nứt đó, khuôn mặt Trịnh… cười.
3. Ảnh phản chiếu lệch
Đêm đó, Trịnh không về đồn mà lái xe thẳng về căn hộ.
Anh đặt chiếc gương nhỏ lên bàn, soi thử.
Hình ảnh phản chiếu bình thường.
Anh thử giơ tay — phản chiếu làm theo.
Anh nghiêng đầu — phản chiếu cũng vậy.
Nhưng rồi anh thấy đèn trong gương vẫn sáng, dù anh đã tắt.
Anh thử quay đi, nhìn ra cửa sổ. Khi quay lại, hình phản chiếu vẫn… đang nhìn anh.
Một tiếng gõ khẽ vang lên từ gương.
Anh giơ súng, nhắm vào tấm kính.
“Cốc… cốc… cốc…”
Anh khẽ nói:
— Lâm Dịch, có phải cậu không?
Không có tiếng đáp.
Chỉ có bóng người trong gương khẽ mấp máy môi — nhưng không phát ra âm thanh.
Anh đọc môi:
“Ra… đây…”
Đột nhiên, điện trong phòng chớp tắt, rồi toàn bộ đèn vụt tắt.
Trong bóng tối, chỉ còn gương sáng lên một vệt ánh mờ xanh, như mặt nước ban đêm.
Anh nghe tiếng bước chân… nhưng không biết phát ra từ đâu.
Cửa sổ phản chiếu bóng anh, rồi bóng khác, rồi thêm một bóng nữa.
Trịnh bật đèn pin.
Ánh sáng chiếu vào gương — trong đó không còn phòng anh nữa, mà là một hành lang dài phủ bụi, tường gắn bảng số 19.
Giọng của Lâm Dịch vang lên, từ trong gương:
“Trịnh Lâm… đừng soi nữa. Mọi thứ đã đảo ngược rồi.”
Anh lùi lại, tim đập dồn dập:
— Lâm Dịch? Cậu… ở trong đó sao?
“Không còn phân biệt được nữa. Tôi thấy cậu trong này, cậu cũng đang đứng trong gương của tôi. Chúng ta đã hoán vị.”
“Tầng 19 bây giờ là bên ngoài.”
Anh chưa kịp hỏi thêm thì mặt gương nứt ra, từng đường như mạng nhện, phản chiếu méo mó gương mặt anh thành trăm mảnh.
Giữa vỡ nát, xuất hiện đôi mắt người phụ nữ — Tô Diệp.
Cô ta khẽ nói:
“Cậu ấy đã ở đây rồi. Còn anh… sắp đến lượt.”
4. Thế giới đảo ngược
Cả thành phố hôm sau thức dậy trong cơn mưa nặng hạt.
Trịnh mở mắt, nhận ra mình đang nằm giữa một căn phòng giống hệt căn hộ của Lâm Dịch — chỉ khác là mọi vật đều ngược chiều.
Đồng hồ quay trái, chữ trên tờ báo đảo ngược, điện thoại không bắt được tín hiệu.
Anh lao ra hành lang: biển số tầng 19.
Hành lang dài vô tận, hai bên là những căn hộ y hệt nhau. Cửa nào cũng khép, không có tay nắm.
Xa xa, tiếng bước chân vang vọng, dội từ bốn phía như trong bể nước.
Anh chạy.
Cuối hành lang là một tấm gương khác, lớn, sáng chói.
Trong đó, anh thấy thế giới bên ngoài — đường phố, người đi bộ, đồn cảnh sát, ánh nắng.
Anh đập tay vào mặt gương:
— Cho tôi ra!
Trong gương, “anh” khác — phản chiếu — đứng nhìn lại, rồi nở nụ cười.
“Ra ngoài ư? Ngoài kia mới là trong gương.”
Trịnh sững sờ.
“Anh” kia giơ tay lên, và anh cảm thấy cổ mình nghẹn lại, không thở nổi.
Phản chiếu nghiêng đầu, giọng bình thản:
“Chúng ta chỉ cần một người thật thôi.”
Anh vùng vẫy, cố cắn ngón tay để tự xác nhận mình tồn tại — máu tràn ra. Nhưng trong gương, phản chiếu không có vết thương.
Rồi hình ảnh trong gương thay đổi — anh thấy Giáo sư Hàn, Tô Diệp, và Lâm Dịch cùng đứng trong hành lang 19, lưng quay về phía anh.
Họ đồng loạt quay lại, gương mặt dính máu đen, nói cùng một giọng:
“Cậu đã đến tầng 19. Giờ cậu cũng phải ở lại.”
5. Tầng phản chiếu mở rộng
Trịnh không biết mình ngất đi lúc nào. Khi tỉnh lại, gương đã vỡ nát, chỉ còn một mảnh lớn vẫn phản chiếu được hình ảnh méo mó.
Anh nhìn vào đó — thấy thành phố ngoài kia… đang giống hệt hành lang 19.
Những toà nhà cao tầng đều không có tầng 18 hay 20, chỉ còn 19.
Biển quảng cáo, số xe buýt, đồng hồ — tất cả đều hiện con số đó.
Anh bước ra ban công: bầu trời xám bạc, không có mặt trời.
Mọi người trên đường đi lại bình thường, nhưng không ai có bóng.
Anh hét lên:
— Có ai không nghe thấy à? Đây không phải thật!
Không ai đáp.
Chỉ có giọng nói từ sau lưng:
“Thật đấy. Đây là phần phản chiếu đã thay thế thế giới cũ.”
Anh quay lại — Tô Diệp đứng đó, váy trắng ướt sũng, đôi mắt đen sâu thẳm.
— Cô… là ai?
— Là người đầu tiên vượt qua ranh giới. Tôi mở cửa tầng 19. Nhưng giờ, anh mới là người hoàn chỉnh.
— Hoàn chỉnh?
— Vì anh mang ký ức của cả hai thế giới. Còn tôi chỉ là bóng.
Cô ta tiến gần, bàn tay lạnh như băng đặt lên ngực anh:
“Nếu muốn trở lại, anh phải tìm nơi phản chiếu ban đầu — nơi ánh sáng bị chia đôi.”
Anh hỏi khẽ:
— Ở đâu?
Cô mỉm cười:
“Ngay giữa mắt anh.”
Một luồng ánh sáng lóe lên. Trịnh ngã quỵ.
Khi mở mắt, anh thấy mình đang nằm trên ghế trong đồn cảnh sát, xung quanh là đồng nghiệp.
Mọi thứ dường như… bình thường.
Một người đồng nghiệp vỗ vai:
— Cậu ổn chứ, Trịnh? Mấy hôm nay không liên lạc được.
Anh thở phào.
Nhưng khi đi ngang qua cửa kính của đồn, ảnh phản chiếu không bước cùng nhịp.
Anh khựng lại.
Phản chiếu mỉm cười, khẽ thì thầm qua lớp kính:
“Tầng 19 vẫn chưa khép đâu.”
Tầng 19
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 118