Cái lạnh của tháng chín len qua khe cửa kính, đọng lại trên da như sương.
Trịnh Lâm đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn xuống dòng xe đang trôi qua tầng tầng ánh đèn. Thượng Hải sau cơn mưa như được đánh bóng — sáng, nhưng ướt, và trơn trượt đến lạ.
Từ hôm “tỉnh lại”, anh đã kiểm tra tất cả: hồ sơ, camera, nhật ký ra vào.
Không ai thấy anh biến mất.
Mọi thứ đều ghi rõ ràng rằng anh chỉ nghỉ bệnh ba ngày.
Ba ngày.
Nhưng anh biết — mình đã ở đó hàng tuần, có khi lâu hơn.
Thứ khiến anh sợ không phải là ảo giác, mà là những dấu hiệu nhỏ bé đang thay đổi xung quanh.
1. Bóng lệch
Sáng nay, khi rửa mặt, anh nhận ra gương phản chiếu mình chậm nửa nhịp.
Ban đầu anh nghĩ do ánh sáng, nhưng càng nhìn, càng thấy rõ ràng:
Khi anh cúi xuống, ảnh phản chiếu vẫn đứng thẳng, mắt nhìn thẳng vào anh.
Anh thử nhắm mắt — trong gương, “anh” vẫn mở to mắt, ánh nhìn trống rỗng như mặt nước chết.
Đến khi anh giơ tay lên chạm, bóng trong gương cũng đưa tay ra — nhưng bằng tay trái.
Phản chiếu ngược chiều, điều đó bình thường.
Nhưng Trịnh Lâm thuận tay phải. Anh đã giơ tay phải.
Còn trong gương — hình ảnh cũng là tay phải.
Phản chiếu không còn đảo nữa.
Anh lập tức đập vỡ gương.
Thủy tinh vỡ tung, cắt xước cả ngón tay. Máu nhỏ xuống sàn, từng giọt tan nhanh như bị hút vào những khe nứt.
Khi anh quay đi, trên tường, bóng anh vẫn đứng nguyên, không hề di chuyển.
2. Dấu hiệu trong thành phố
Trịnh Lâm lái xe ra ngoài, cần không khí.
Nhưng chỉ vài km sau, anh nhận ra có gì đó sai.
Biển quảng cáo bên đường đồng loạt treo con số 19, dù quảng cáo hãng nào cũng vậy:
“Cửa hàng 19 giờ mở cửa.”
“Khuyến mãi 19%.”
“19 lý do khiến bạn chọn chúng tôi.”
Đến cả đồng hồ trên xe cũng dừng ở 19:19, mặc kệ anh chỉnh thế nào.
Anh bật radio.
Tần số duy nhất còn sóng là FM 19.0, và giọng nữ vang lên, mềm như hơi thở:
“Chào mừng anh quay lại tầng 19, Trịnh Lâm. Hôm nay trời âm, 19 độ, thích hợp để nhìn vào gương.”
Anh đập tắt máy, quay vô lề, thở dốc.
Ngước lên, anh thấy tòa chung cư đối diện — Tân Dương Lộ số 19.
Tòa nhà cũ kỹ, lặng im, cửa sổ tối om như ổ mắt sâu.
Dưới bảng tên đã bong sơn, anh nhìn thấy ai đó viết bằng phấn trắng:
“Mỗi lần anh nhìn vào kính, họ lại tiến gần hơn.”
3. Cuộc gặp thứ hai với Tô Diệp
Anh trở về căn hộ, nhưng đèn hành lang chập chờn, điện thoại mất tín hiệu.
Khi mở cửa, mùi ẩm mốc ùa ra, và trong bóng tối, có giọng ai khẽ nói:
“Anh đã thấy họ, phải không?”
Tô Diệp đứng bên cửa sổ, mái tóc dài ướt sũng, da trắng đến trong suốt.
Ánh trăng rọi qua, xuyên cả qua người cô.
Trịnh siết chặt tay:
— Cô chưa chết?
Cô cười nhẹ, môi tái nhợt:
— Chết à? Ở tầng này, ai cũng chỉ “chuyển bên”.
“Cái chết” là cách người thật gọi việc phản chiếu bắt đầu tồn tại độc lập thôi.
Cô tiến lại gần, thì thầm:
“Anh nghĩ vì sao họ chọn anh, Trịnh Lâm?”
Anh lùi lại, hỏi khẽ:
— “Họ” là ai?
“Những người trong gương. Những người từng là anh, là tôi. Khi tầng phản chiếu mở cửa, họ cần thân xác để giữ sự cân bằng. Một khi có người bước qua, thế giới kia phải gửi ai đó ngược lại.”
— Cô muốn nói… “tôi” ngoài kia… không còn là tôi?
Tô Diệp cúi đầu:
“Cậu ấy đã ra ngoài. Anh chỉ còn ở đây.”
Không khí lạnh đột ngột siết chặt.
Từ trong bóng tối, hàng chục bàn tay đen sì bò ra từ gương, bám quanh khung cửa sổ. Mặt kính rung, trên đó hiện lên những gương mặt người méo mó, mắt trắng dã.
“Họ muốn toàn bộ thế giới này trở thành tầng 19.”
Trịnh rút súng, bắn vào mặt gương.
Đạn xuyên qua, ánh sáng lóe lên — rồi cả căn phòng biến mất trong tích tắc.
Anh rơi xuống một hành lang dài, ẩm ướt, đầy hơi nước.
Mỗi bước chân anh dội lại tiếng “cốc cốc” nặng nề.
Phía xa, có ánh đèn neon nhấp nháy: “19”.
4. Thành phố gương
Anh đi đến đó — và sững sờ.
Trước mặt là Thượng Hải, nhưng mọi thứ như đang soi trong tấm kính khổng lồ.
Mặt nước sông Hoàng Phố đứng yên, không gợn sóng.
Người đi đường lướt qua, không có tiếng nói, không có bóng.
Anh thấy một bản sao của chính mình đứng bên kia đường, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trống rỗng.
Bản sao đó nhếch môi cười, rồi chậm rãi đi về phía anh — nhưng mỗi bước của hắn, thế giới xung quanh lại đảo ngược màu sắc: trắng thành đen, sáng thành tối.
Trịnh lùi lại, tim đập loạn.
Tô Diệp xuất hiện bên cạnh, giọng thấp:
“Anh phải ngăn hắn. Nếu hai người chạm nhau, thế giới này sẽ bị phản chiếu hoàn toàn.”
— Làm thế nào?
“Phải đóng cửa tầng 19 — ở nơi nó được mở ra lần đầu.”
— Phòng thí nghiệm năm 2008?
Cô gật đầu:
“Nhưng giờ nó nằm bên kia rồi. Trong gương. Anh phải quay lại, trước khi mọi ánh sáng tắt.”
Giọng cô tan dần. Bàn tay cô chạm vào vai anh — rồi biến mất như sương khói.
5. Cánh cửa thứ ba
Trịnh lao qua những con phố méo mó, nơi biển hiệu lộn ngược, người qua đường đi thụt lùi, và đồng hồ trên tòa nhà đều chỉ “19:00”.
Anh nhận ra, càng tiến sâu, âm thanh càng biến mất, chỉ còn tiếng gõ nhịp ba khắp nơi: cốc, cốc, cốc…
Cuối con đường, tòa nhà thí nghiệm hiện ra — chính là Tân Dương Lộ số 19.
Trên cánh cửa sắt rỉ, có ba ký hiệu hình tròn, và giữa là khe nứt giống vết gương.
Anh nhớ lại dòng chữ cũ: “Đừng mở cửa thứ ba.”
Nhưng bây giờ, anh biết — chỉ còn cách mở nó ra lần nữa mới có thể đóng lại từ bên trong.
Anh hít sâu, đẩy cánh cửa thứ ba.
Luồng sáng trắng ập đến, như ai rót cả biển vào mắt.
Anh cảm giác cơ thể bị xé đôi — một nửa chìm vào nước, nửa kia tan trong khói.
Khi tỉnh dậy, anh đang đứng trong một căn phòng rực sáng ánh bạc.
Bốn bức tường phủ gương.
Giữa phòng là Lâm Dịch — hay đúng hơn, một phiên bản của anh — đang cắm cúi viết gì đó trên sổ.
Trịnh bước lại, nghẹn giọng:
— Cậu…
Lâm Dịch ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng.
— Cậu đến muộn rồi. Tầng 19 đã mở. Mọi thứ giờ là phản chiếu.
— Tôi có thể đóng lại.
— Đóng? Không thể. Khi anh bắn vào gương, anh đã phá ranh giới, để ánh sáng phản chiếu thoát ra ngoài. Giờ, chỉ có một cách…
— Cách gì?
Lâm Dịch nở nụ cười nhạt, đặt tay lên ngực:
“Phải xoá bỏ một bản gốc.”
Trước khi Trịnh kịp phản ứng, mặt đất rung mạnh. Các tấm gương xung quanh nứt toác, trong đó hiện lên hàng ngàn khuôn mặt người đang gào thét — tất cả đều là anh, là Tô Diệp, là những người mất tích.
Tầng 19 đang tự mở rộng.
Ánh sáng lấp loé, phản chiếu dồn dập, khiến mọi thứ chập chờn như phim lỗi.
Anh nghe giọng Tô Diệp vang lên, mơ hồ:
“Trịnh Lâm… nếu còn nhớ tôi, đừng nhìn nữa.”
Anh nhắm mắt, giơ súng lên, hướng về phía phản chiếu đang tiến tới.
Tiếng súng nổ, vang vọng trong vô tận.
6. Tĩnh lặng sau gương
Khi mở mắt, anh đứng giữa một căn phòng bình thường.
Không có gương. Không có Lâm Dịch.
Chỉ có cửa sổ mở ra, bên ngoài trời mưa nhẹ.
Anh nhìn xuống bàn: tờ báo buổi sáng, ngày tháng in rõ — 19 tháng 9.
Dòng tít lớn:
“Tòa chung cư số 19 Tân Dương Lộ bị phá bỏ. Không tìm thấy nạn nhân nào.”
Anh lặng người.
Mọi thứ… kết thúc rồi sao?
Tiếng bước chân vang sau lưng.
Anh quay lại — chỉ thấy mình đang đứng đó, mỉm cười, tay cầm chiếc gương nhỏ nứt vỡ.
“Anh đóng cửa thật giỏi, Trịnh Lâm.”
— Mày là ai?
“Là anh, ở bên kia. Giờ đến lượt tôi ra ngoài.”
Hắn giơ gương lên, soi thẳng vào mắt anh.
Mọi thứ tối sầm.
Lúc anh tỉnh lại, đang ngồi trong xe, ngoài trời nắng nhẹ.
Radio phát bản tin buổi sáng:
“Hôm nay là ngày 19 tháng 9, trời quang, thích hợp để soi gương.”
Anh nhìn gương chiếu hậu — hình phản chiếu cười, còn anh thì không.
Tầng 19
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 119