Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tầng 19 > Chương 6: Thành phố kỳ lạ

Tầng 19

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 115

Chương 6: Thành phố kỳ lạ

Trời sáng.
Trịnh Lâm mở mắt trong ánh nắng nhạt của buổi sớm, hít sâu — và nhận ra không còn nghe thấy gì.
Không tiếng còi xe, không tiếng người, không cả tiếng gió.

Chỉ có ánh sáng.
Thứ ánh sáng dày đặc, trắng đến mức khiến anh không phân biệt nổi đâu là vật thể, đâu là phản chiếu.

Anh đang ngồi trong xe của mình, đậu giữa ngã tư.
Đèn tín hiệu vẫn nhấp nháy, nhưng tất cả xe cộ đều đứng yên, như bị đóng băng giữa khoảnh khắc.

Trịnh nhìn quanh.
Từng người một vẫn ở tư thế đang bước, đang cười, đang nói điện thoại — nhưng tất cả đều không có bóng.

Anh bước ra khỏi xe. Mỗi bước chân vang lên trống rỗng, không vang lại.
Mặt đất không phản chiếu gì cả, dù nước mưa vẫn còn đọng.

Thượng Hải — thành phố đông đúc nhất thế giới — nay trở thành tấm ảnh tĩnh khổng lồ.

1. Những người không còn soi

Anh thử gọi, hét, ném đá, bấm còi — không phản ứng.
Những người xung quanh như tượng sáp, đôi mắt trong suốt, không con ngươi.

Trên tường các tòa nhà, quảng cáo điện tử chạy cùng một dòng chữ lặp đi lặp lại:

“Phản chiếu đã hoàn tất. Mức đồng bộ: 100%. Xin chúc mừng tầng 19.”

Trịnh lùi lại, tim đập loạn. Anh quay về xe, mở radio.
Giọng nữ quen thuộc vang lên — giọng người từng nói trong tần số FM 19.0:

“Xin chào anh, Trịnh Lâm. Thành phố đã hoàn thành đồng hóa. Giờ anh không cần phải soi gương nữa. Anh chính là gương.”

Anh đập vỡ bảng điều khiển.
Giọng nói vẫn tiếp tục, như phát ra từ không khí:

“Tầng 19 không còn là nơi. Nó là trạng thái. Một khi bóng biến mất, phản chiếu trở thành thực. Chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi.”

Màn hình điện tử trên bảng taplo bật sáng, hiển thị hình ảnh chính anh đang ngồi trong xe — nhưng trong hình, anh đang mỉm cười.

Anh không hề cười.

2. Tô Diệp lần cuối

Đêm buông xuống mà không hề có hoàng hôn.
Ánh sáng biến mất dần, để lại lớp sương trắng phủ khắp thành phố.

Anh đi bộ qua những con phố trống, qua công viên, qua nhà ga. Mọi thứ im phăng phắc.
Đến khi đến cầu Nam Phố, anh thấy một bóng người ngồi trên lan can — tóc dài, ướt, váy trắng.

“Tô Diệp.”

Cô quay lại. Lần này, ánh mắt cô không còn trong suốt nữa. Chúng đen, sâu, và đầy tĩnh lặng.

“Anh vẫn chưa hiểu sao, Trịnh Lâm?”

— Hiểu cái gì?

“Thành phố này, từ lâu đã là phản chiếu. Chúng ta chỉ sống trong mặt gương của thế giới khác thôi.”

Anh nắm lấy vai cô:
— Tôi đã đóng cửa tầng 19. Tôi đã giết bản phản chiếu. Sao mọi thứ vẫn tiếp tục?

Tô Diệp cười, môi nứt ra thành vệt dài.

“Anh không giết hắn. Anh thay hắn.”

Anh lùi lại, sững người.
Cô nói tiếp:

“Khi anh bóp cò, viên đạn đi qua không khí, xuyên qua phản chiếu — và trúng vào chính anh. Bên kia sống sót, bước ra ngoài. Anh là kẻ ở lại.”

— Không thể nào…

“Thử nhìn xuống nước đi.”

Trịnh cúi nhìn.
Mặt sông đen như gương, phản chiếu một Thượng Hải khác — nơi dòng xe vẫn chạy, người vẫn cười, ánh đèn vẫn lung linh.
Trong dòng phản chiếu ấy, anh thấy một người giống hệt mình đang bước đi giữa đám đông, vẻ mặt bình thản.

“Hắn là anh, anh là bóng. Anh ở trong tầng 19.”

— Tôi có thể ra ngoài không?

“Không. Không ai ra được. Phản chiếu chỉ mở một lần. Khi anh soi gương, anh đã bước qua. Phía kia giờ là thật.”

Gió thổi, tóc cô bay nhẹ.
Trịnh muốn giữ cô lại, nhưng bàn tay xuyên qua cơ thể cô như chạm vào khói.

“Anh đừng buồn. Dù ở đây hay bên kia, chúng ta đều là họ. Còn ai là thật nữa đâu?”

Nói rồi, Tô Diệp mỉm cười, bước thẳng xuống sông.
Không tiếng rơi, không gợn nước. Chỉ có hình bóng cô bên dưới, đứng ngược lại, mỉm cười nhìn lên.

3. Nhật ký tầng 19

Trịnh đi về phía tòa nhà Tân Dương Lộ số 19.
Tòa nhà vẫn đứng đó, nguyên vẹn, không bị phá hủy. Nhưng các cửa sổ đều phủ gương, sáng nhức mắt.

Bên trong, mọi thứ yên lặng.
Thang máy vẫn hoạt động, nhưng chỉ có một nút — 19.

Anh ấn nút.
Cửa đóng, đèn nhấp nháy, và nhạc nền cũ kĩ vang lên: “Welcome to level nineteen…”

Khi cửa mở ra, anh thấy hành lang dài vô tận, hai bên treo hàng trăm gương lớn nhỏ.
Mỗi chiếc gương phản chiếu một căn phòng khác nhau: bệnh viện, phòng học, trạm tàu, văn phòng, căn hộ — và trong mỗi căn phòng, đều có anh đang sống.

Anh chạm tay vào tấm gần nhất.
Một hình ảnh hiện ra: anh ngồi trên bàn làm việc, ngoài cửa sổ là ánh sáng ban ngày. Điện thoại reo, anh bắt máy, giọng ai đó nói:

“Anh vẫn ổn chứ, Trịnh? Dạo này anh nhìn gương nhiều quá đấy.”

Bản sao anh trong đó cười:

“Tôi chỉ đang kiểm tra xem ai đang nhìn mình thôi.”

Trịnh giật tay ra, lùi lại.
Từng tấm gương bắt đầu rung lên, phát ra âm thanh như tiếng thở.

Anh nhận ra — mỗi “anh” trong những tấm gương kia đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt đen ngòm.

“Trả chỗ lại cho chúng tôi.”

Tiếng nói hợp thành hàng trăm âm thanh, dội khắp hành lang.
Anh chạy.
Các tấm gương nổ tung, mảnh vỡ bay khắp nơi, phản chiếu ánh sáng trắng lóa.

Ở cuối hành lang, có một cánh cửa thép khắc dòng chữ:

“EXIT – Chỉ dành cho người không có bóng.”

Anh dừng lại.
Ngẩng xuống, anh thấy mình — đúng như họ nói — không còn bóng thật nữa.

Anh mỉm cười, mở cửa.

4. Ra ngoài

Một cơn gió lạnh ùa qua, mang theo mùi mưa.
Anh đang đứng giữa ngã tư đông đúc — xe chạy, người qua lại, tiếng còi inh ỏi.
Mặt trời đang lên.

Trịnh quay vòng, hít một hơi thật sâu.
Mọi thứ như bình thường.

Anh bật cười khẽ.
Có lẽ tất cả chỉ là mơ.

Điện thoại rung.
Tin nhắn từ đồng nghiệp:

“Sếp ơi, hôm qua anh nghỉ mà vẫn gửi mail. Câu cuối mail anh ghi gì lạ lắm, em không hiểu: ‘Nếu không có bóng, hãy rời đi ngay.’”

Anh ngẩn ra.
Cúi xuống, thấy dưới chân mình — không có bóng.

Bên kia đường, qua tấm kính của quán cà phê, anh thấy một người đàn ông giống hệt mình đang ngồi uống cà phê, ánh mắt bình thản, phản chiếu mặt trời trên ly nước.
Người đó có bóng.

Hai ánh nhìn chạm nhau qua lớp kính.
Người kia mỉm cười, giơ tay lên — ra hiệu tạm biệt.

Toàn thân Trịnh lạnh buốt.
Anh bước lùi, nhưng phía sau là tiếng còi xe gắt gao.
Một chiếc taxi lao tới, phanh gấp. Anh ngã nhào, đầu va xuống mặt đường.

Mắt anh nhìn lên trời — mây trắng trôi ngang, phản chiếu trong mắt như gương.

5. Thành phố không còn bóng

Người ta kể, từ sau vụ tai nạn ở ngã tư Tân Dương Lộ 19, khu vực đó thường xảy ra hiện tượng lạ:
Ban ngày, bóng người biến mất trong vài giây;
Gương trong nhà vệ sinh công cộng bị mờ, không soi được gì;
Và đôi khi, trên tấm kính xe buýt, người ta thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xám mỉm cười, nhưng không có ai ngồi ở ghế đó cả.

Một nhóm sinh viên quay phim ngắn đến hiện trường.
Trong video, họ ghi lại được tấm biển điện tử ở ngã tư hiển thị dòng chữ chớp tắt:

“19:00 – Tầng phản chiếu đã hoàn tất. Thành phố không còn bóng.”

Sau đó, toàn bộ thiết bị của họ đồng loạt tắt nguồn.

6. Nhật ký cuối của Trịnh Lâm

Ngày 19 tháng 9
Tôi nghĩ mình đã hiểu.
“Thật” và “phản chiếu” chỉ khác nhau ở niềm tin. Khi ta không còn tin rằng bóng kia là mình, ta đã bước sang bên khác.
Có lẽ, tất cả những ai từng nhìn vào gương quá lâu… đều đã đi.

Tôi vẫn nghe giọng cô ấy trong radio:
“Anh đã chọn ở lại, Trịnh Lâm. Cảm ơn vì giữ cân bằng cho chúng tôi.”

Tôi không sợ nữa.
Bởi cuối cùng, ở đâu cũng có ánh sáng.
Chỉ là… không còn bóng thôi.

7. Lặp lại

Một buổi sáng khác.
Một người đàn ông tỉnh dậy trong căn hộ tầng 19, tòa Tân Dương Lộ.
Anh soi gương.
Phản chiếu trong gương chậm nửa nhịp — rồi mỉm cười.

Ngoài cửa sổ, đèn đường hiển thị giờ: 19:19.
Radio bật lên, giọng nữ dịu dàng:

“Chào mừng anh đến với tầng 19. Hôm nay trời âm, 19 độ, thích hợp để nhìn vào gương.”

HẾT
Chương 5
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt