“Tôi biết, vấn đề là cậu quay kịch bản phim ngôn tình thần tượng rất khó khai thác chiều sâu, tôi vẫn đồng ý với việc làm phim tài liệu hơn.”
“Chuyện tài trợ chờ tôi trở về rồi hãy nói được không?”
“Khoảng thứ hai tuần sau tôi sẽ quay lại trường, vé tàu cao tốc đã đặt xong rồi…”
Tết âm lịch vừa qua, các bạn học trong nhóm đã bắt đầu thảo luận về đề tài đồ án tốt nghiệp, dù sao thì năm nay cũng sắp tốt nghiệp rồi, có một tác phẩm tốt trước khi ra trường sẽ có thêm nhiều cơ hội để sau này tìm việc.
Trải qua đêm 30, sáng mùng một đầu năm, mọi người đều bước vào trạng thái ngủ bù.
Trên trời vẫn còn những bông tuyết bay lơ lửng, gió Bắc hôm nay cũng yên lặng hơn rất nhiều.
Em trai em gái trong nhà đang gào khóc đòi uống nước ngọt, thế nên người có địa vị thấp nhất là tôi bị kéo dậy từ trong chăn, bất chấp có tuyết đến siêu thị mua sắm.
Trên đường người đi đường tốp năm tốp ba, bổ sung thêm chút sức sống cho không khí vắng lặng.
Đối diện đường cái là một siêu thị, lúc ngẩng đầu lên, bắt gặp một bóng người quen thuộc.
“…”
“Này này, Hải Lâu, cậu có nghe tôi nói không, đồ án tốt nghiệp vẫn phải dụng tâm một chút, nếu không bốn năm đại học cậu không tốt nghiệp được, mặt mũi có lẽ cũng phải vứt xuống vịnh Bột Hải…”
Trong điện thoại, giọng nói bất đắc dĩ của bạn học còn đang không ngừng truyền ra, mà tôi dường như đông cứng ở chỗ kia, không động được.
Một chiếc xe tải lao vun vút trên con đường trước mặt tôi, cuốn bay tuyết bên đường như trò đùa ném tuyết lên trời của một đứa trẻ, rồi bóng người từ từ biến mất trong làn tuyết bay phấp phới, như thể đó chỉ là một ảo ảnh mỹ lệ.
Tựa như bông tuyết bay vào trong mắt, sau đó tan ra, từ khóe mắt rơi xuống.
Trong phút chốc, tôi nhớ tới mình đã từng có những năm tháng thanh xuân, thuộc về tôi thuộc về anh ấy, tình yêu của chúng tôi đã từng khát khao bền lâu nhưng cuối cùng cũng bị thời gian làm phai nhạt.
Cuối hè đầu thu năm 2010.
Đây xem như là quãng thời gian có ý nghĩa nhất trong đời tôi, sau ngày 1 tháng 9, tôi cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thân phận học sinh tiểu học và bước vào hàng ngũ “người lớn”.
Những đứa trẻ thời ấy luôn khao khát được trưởng thành, bốn chữ “học sinh tiểu học” mà người khác nhắc đến dường như là một từ ngữ mang nghĩa xúc phạm xấu xa nhất trên đời.
Trong lòng, điều đó đồng nghĩa với sự ngây thơ, ngu ngốc.
Những đứa trẻ mới vào lớp một, kiêu ngạo mặc bộ đồng phục mới phát, chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi chưa đủ, nhưng chỉ cần nửa học kỳ thôi, sự đắc ý và tình cảm mãnh liệt của các em sẽ dần bị cả đống bài vở khó bào mòn.
Giáo dục bắt buộc 9 năm ở Yên Đài dựa trên hệ thống năm bốn(*). Nếu bạn lên trung học cơ sở sớm hơn một năm, cũng sẽ được “hưởng” sớm hơn một năm chế độ “ba điểm một đường”(**).
Giờ ra chơi ở trường cấp hai, ngoài trừ giờ thể dục giữa giờ, có lẽ là lúc các bạn nam và nữ kết bạn cùng nhau đi vệ sinh, nhân cơ hội buôn chuyện, tán gẫu một chút.
“Cậu có biết XXX và YYY hẹn hò chưa?”
“Không phải cậu ấy đang quen AAA sao?”
“Bọn họ đã sớm chia tay rồi.”
Trong mắt các thiếu nữ, sức hấp dẫn nhất có lẽ là cụm từ “yêu sớm”, điều đó vừa mới mẻ, cám dỗ lại đầy sức sống.
Các cô gái hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, người này đùa giỡn một chút, người kia lại bắt đầu động tay động chân.
“An Linh Linh, cậu lại đây cho tớ, nhìn xem tớ có đánh trúng đầu cậu không!” Tôi tiến lên một bước, muốn níu lại cánh tay của bạn thân, nhưng không ngờ động tác của đối phương hết sức nhanh nhẹn, ngay cả vạt áo của cô ấy tôi cũng không chạm được, sau đó tôi mất thăng bằng, ngã ngồi trên mặt đất.
“Ối?” Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày canvas sạch sẽ, giọng nói kinh ngạc của nam sinh truyền đến.
“…” Cảm giác kiếp người này coi như bỏ!
Tôi nhanh chóng bật dậy, vỗ nhẹ lớp bụi dính trên quần rồi lao thẳng vào tòa nhà dạy học mà không nhìn lại, chỉ trong ánh mắt, tôi thoáng thấy một thiếu niên đẹp như hoa đang đứng dưới ánh nắng chiều.
“Hải Lâu, chạy nhanh như vậy làm gì!” Phía sau truyền tới giọng nói của bạn thân.
“Tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi, còn không nhanh lên!” Tôi xoay người lại nhìn về phía bên kia, con đường nhỏ trước tòa nhà dạy học vẫn ồn ào, chỉ là bóng dáng ấy không biết đã đi đâu.
Cuối hè năm 2011.
Học kỳ hai của năm thứ nhất trung học cơ sở cuối cùng cũng kết thúc, vào ngày cuối cùng của học kỳ này, tâm trạng của mọi người đặc biệt tươi sáng.
Chạng vạng tối tan học, các bạn trong lớp lần lượt giải phóng bản thân, đám trẻ nhỏ như phát điên, lên cơn điên cũng không kiểm soát được bản thân.
Trước mặt người quen từ trước tới giờ, tôi không phải là người an tĩnh, nhất là khi sắp được nghỉ lễ, sự phấn khích không thể nói thành lời, chỉ có thể thể hiện qua hành động, tôi luôn cảm thấy con đường rộng hai ba mét không giúp tôi phóng túng được.
“Hải Lâu!” Bạn học đi phía sau đột nhiên hét tên tôi.
“Gì thế?”
Tôi quay lại hỏi, chưa kịp nhìn rõ mọi thứ thì một bánh xe đạp đã đi đến trước mặt.
“A!” Tôi không đứng vững, lảo đảo hai bước, ngã ngồi xuống đất.
“Cậu không sao chứ?” Chủ xe đạp thấy tôi ngã xuống đất, vội vàng xuống xe chạy đến bên cạnh tôi cẩn thận hỏi.
Nghe thấy giọng nói, trong nháy mắt, tôi ngẩng đầu nhìn người đi tới.
“…” Đó là người như thế nào? Như vầng thái dương, đẹp trai, lúc đó cơ bản tôi chỉ có thể nghĩ ra được vài từ ghép như thế để miêu tả.
Lúc cậu ấy dìu lên, tôi đứng dậy: “Không có chuyện gì đâu.” Tôi khoát tay, bày tỏ mình cũng không đáng ngại.
Người nọ nghe được tôi nói như vậy, lúc này mới yên lòng, sau đó lần nữa lên xe, rời đi cùng với bạn của mình.
“Hải Lâu, cậu có sao không?” Bạn tôi liền vội vàng bước tới và hỏi tình hình của tôi.
Tôi liếc nhìn cánh tay trầy xước của mình và lắc đầu: “Không sao đâu.”
Sau này, khi có dũng khí nói rằng mình đã từng thích một người ở tuổi thanh xuân như vậy, tôi vẫn luôn nói đùa rằng: “Lần đó tôi hối hận vì bỏ qua như thế, tôi nên lừa anh ấy một vố, nói không chừng chúng tôi đã sớm ở bên nhau.”
Mùa thu năm 2011.
Lại khai giảng.
Chúng ta luôn trưởng thành trong vô thức, chỉ trong nháy mắt, một học kỳ mới lại bắt đầu.
Đầu tháng chín, dư âm của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ở Yên Đài vẫn còn rất nóng.
Khi đó, các bạn trong lớp luôn nói rằng tớ tình nguyện ở trong phòng học nghe cô giáo dạy toán giảng bài còn hơn ra sân tập bài “Thời đại đang vẫy gọi”.(^)
Tiếng nhạc vang lên trong giờ thể dục giữa giờ giống như một lời nhắc nhở, các bạn học đang uể oải thực hiện động tác một cách máy móc, và ai cũng mang vẻ mặt không thiết sống nữa.
“Huýt…” Thầy giáo thể dục huýt sáo một tiếng, tất cả tập hợp.
Hóa ra là ngày đầu tiên chính thức đi học, giờ thể dục giữa giờ cũng phải điểm danh.
Trong lòng tôi thầm chúc các bạn học lười biếng ở trong lớp may mắn.
Rất nhanh người trong Ban thể thao của Hội học sinh bắt đầu kiểm tra số lượng người của mỗi lớp, còn tôi thì đứng tại chỗ chán nản gảy ngón tay.
Cho đến khi giọng nói điểm danh phía trước vang lên: “Hải Lâu.”
“Hải Lâu?”
“Hải Lâu có ở đây hay không?”
Người phía sau đâm đâm sau lưng tôi: “Đến cậu kìa!”
“Hả?” Tôi nhanh chóng hoàn hồn, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước: “Có có có, tớ đây ạ.”
Người phía trước nhìn tôi một cái, bắt đầu tiếp tục điểm danh từng tên.
“Trương Vũ.”
“Có.”
“Lưu Linh.”
“Có.”
“…” Tôi vậy mà lại ngẩn người ra đó.
Thiếu niên đang điểm danh dưới ánh mặt trời, sao lại quen thế, làm sao quen thuộc như vậy chứ, sao lại đẹp trai như thế…
“Người kia là?” Tôi chọc chọc bả vai của bạn thân, lần đầu tiên hỏi thăm anh.
An Linh Linh nhìn theo hướng ngón tay của tôi: “Đây là trưởng ban thể thao, học trưởng năm 4 ( lớp 9) Đỗ Vân Sinh.”
“…” Tuyệt vời (1)
“Tớ thấy anh ấy thật sự siêu cấp đẹp trai.” Bạn thân lộ ra vẻ mặt si mê.
Tôi: “…” Mất tự nhiên.
Sau đó, tôi yêu các giờ thể dục giữa giờ, dù cho nóng hay lạnh, tôi cũng không ngại, bởi vì luôn có thể thấy được trưởng ban thể thao tận tâm với công việc của chúng ta, theo sau là hàng ngũ các đàn em khóa dưới hai bên, hàng ngũ của lớp chúng tôi ở chính giữa toàn trường, nói cách khác, thật ra thì Đỗ Vân Sinh thường đi bên cạnh hàng lớp tôi.
Cũng vào lúc đó, trong lòng tôi, gieo hạt giống về anh.
Tháng 5 năm 2012.
Năm này, An Linh Linh yêu.
Đó là một buổi trưa, lúc đang nhìn ngó xung quanh, đột nhiên tôi thấy bóng dáng quen thuộc.
Tôi lẩm bẩm trong lòng, nam thần của tôi vẫn đẹp trai như thường.
Đỗ Vân Sinh đang nói chuyện với bạn anh, không biết nói tới chuyện gì, đột nhiên bật cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Hải Lâu, nói cho cậu một bí mật.” An Linh Linh đến gần bên tai tôi, nhỏ giọng mở miệng, “Tớ yêu rồi.”
“Hả?” Nhìn trạng thái gần đây của cô ấy, tôi cũng có thể đoán được, “Có đẹp trai không?”
“Đương nhiên là đẹp trai, nhưng đẹp trai hơn nhiều so với Đỗ Vân Sinh.” Cô kiêu ngạo nói, một bộ bộ dáng đắc ý, như thể cô đang nói cho người khác biết cô có được vật báu quý giá như thế nào.
Tôi mỉm cười bất lực.
Tôi quên không nhắc đến việc An Linh Linh đã từng có một đoạn lịch sử tỏ tình bi thảm, người tỏ tình là An Linh Linh, mà người cự tuyệt chính là Đỗ Vân Sinh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cách mười ngày là đến kì thi vào trung học, toàn trường bước vào trạng thái áp lực bởi việc ôn căng thẳng của học sinh lớp 9.
Bởi vì tiết trước thầy giáo dạy quá giờ, chúng tôi chỉ có thể vội vàng đi vệ sinh sau giờ học, rồi vội vàng trở lại lớp học.
Ngay khi tôi lao lên cầu thang, thì có người cũng đang bước ra từ khúc quanh trước mặt.
Tôi vội vàng dừng lại, may không đụng vào người ta, nhìn đống thuốc thử hóa học trong giỏ anh ta mang theo, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi ngẩng đầu lên: “Tớ xin lỗi.”
Đỗ Vân Sinh: “Không sao.” Nói xong, tiếp tục xuống lầu.
Tôi cứng ngắc đi về phía phòng học, chỉ hận vừa rồi không đụng vào người anh.
Sau kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3, tôi không gặp anh ấy trong một thời gian, và lần cuối cùng dường như là sau khi tan học tình cờ thấy anh quay lại trường để lấy bảng điểm.
Anh ấy ở trong đám đông, và tôi kiễng chân lên và nhìn anh ấy từ xa.
Anh ấy đang cười và trông rất vui vẻ.
Có người nói, thứ không có được, càng không thể quên, chỉ là thoáng qua tuổi trẻ của mình, vậy mà tôi nhớ hết 4 năm đó.
Thời gian đẹp nhất để gặp anh
Tác giả: Diệp Tương | Chương: 1 | Lượt xem: 523