Tháng 6 năm 2015
Năm này đúng lúc là năm lớp 12 tốt nghiệp.
Thừa dịp cuối tuần, một học sinh trường Trung học số 1 như tôi đã lén lút lẻn vào khuôn viên trường Trung học số 9, chỉ để nhìn lén nguyện vọng của học sinh lớp 12.
May mắn thay, số lượng người của Trường trung học số 9 không bằng trung học số 1, một khóa chỉ khoảng 400 người, tôi hài lòng tìm được cái tên mà mình hằng mơ ước bao năm qua.
Đỗ Vân Sinh đại học XXX.
Tuyệt vời, tôi đắc ý rời đi.
Hai năm sau, cuối cùng tôi cũng thuận lợi tốt nghiệp, nguyện vọng đầu tiên không chút do dự mà điền vào đại học XXX đã sớm thăm dò được.
Tháng 9 năm 2017
Cuối cùng tôi cũng bước chân vào cổng trường đại học mơ ước.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác gông xiềng vẫn luôn trói buộc mình cuối cùng cũng được tôi hất ra, cho dù bố mẹ tôi vẫn không ngừng dặn dò khi tôi rời nhà: “Con gái à, lúc đi học thì không cần yêu đương đâu, đợi sau này có việc làm rồi lại yêu.” Tuy nhiên, tôi có thiểu năng mới làm theo lời bố mẹ nói.
Tôi đã độc thân 18 năm, mãi mãi không yêu được nữa, tôi bị ngốc mới không nhân lúc đại học tranh thủ thời gian chìm vào tình yêu mãnh liệt.
Mới vừa bước vào đại học, trong đầu tôi như nổi lên cơ bắp, gặp ai cũng muốn đối xử hết lòng với người ta, sau đó luôn có người xong việc là chạy, nếu không phải là chạy đến vô địch thiên hạ, tôi vẫn luôn có câu “Mẹ nó”(*) không nói ra khỏi miệng.
Lúc đó, chỉ trong đêm khuya thanh vắng, tôi mới nhớ rằng mình đến trường này, dường như là vì một ai đó.
Xa cách bảy năm, tôi nhớ đến Đỗ Vân Sinh, trong lòng vẫn còn vương vấn, nhưng tôi không thể nhớ nổi dáng dấp anh ấy trông như thế nào.
Tôi đột nhiên cảm thấy sợ, cảm giác mình thật ra cũng không phải cảm thấy anh ấy tốt mà thích anh, mà thích anh nhiều năm thế, đã sớm thành một loại thói quen.
 Thoáng cái hơn nửa học kỳ năm nhất trôi qua, trong nửa năm này, vòng bạn bè của tôi dần hình thành, đại khái cũng chính là hội đồng hương, nhóm bạn học, hội đoàn.
Trung tuần tháng 3 năm 2018
Đã gần nửa tháng kể từ khi đi học trở lại, thời tiết cũng không còn lạnh như lúc mới đi học lại nên đám bạn cùng quê đi ra sân trường ngồi trò chuyện một chút.
“Này, tôi cầm màu đỏ!”
“Cầu tiếp viện!”
“A, cậu đang làm gì với số máu còn lại thế.”
“Hải Lâu, cậu đánh yểm trợ thế nào đấy, không phải là Đại Kiều(**) chứ?
(**) nhân vật game Vương giả vinh diệu
Người anh em, tôi mặc kệ skill của cậu đấy, cậu không tự mình về nhà, máu dư còn lại cũng tự mình chơi chết còn trách tôi ư?”
“…”
“Yêu cầu tập hợp.”
“Hậu Nghệ cậu chạy gì mà chạy, chưa từng thấy cậu lại bán bạn bè như thế.”
“Tôi ở đây tốn calo quá, mạng sân trường lag chết được.”
…
“Defeat!”
“Không chơi, không chơi nữa, lag quá.” Tôi ném điện thoại sang một bên, ngửa đầu ngã xuống sân trường.
Mấy người còn lại cất điện thoại, cũng yên lặng lại.
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu rất tối, đen như mặc vậy, không có một vì sao, xung quanh ồn ào, có một đôi tình nhân nhỏ đang tán tỉnh nhau, và một vài chàng trai đang nói chuyện đàn guitar và hát những bài hát cách đó không xa.
“Đóng kín cửa phòng, không đủ dưỡng khí.
Đốt điếu thuốc,  nhớ tới hơi thở của anh
Tìm kiếm trong trí nhớ, bất hòa còn dang dở.
Nhìn về hư không, đáp trả lại vấn đề của anh.
Mỗi khi em từ chối, cuộc gặp gỡ thực sự.
Bị mắc kẹt bởi chính bản thân mình, mong mỏi tin tức của anh.
Mị lực của sự tự mãn, cự tuyệt
Không dấu vết hưởng thụ sự xa cách của anh
Có lẽ em thích nhớ anh hơn là gặp anh.
Em có lẽ thích tưởng tượng ra anh hơn là có được anh.
Em đóng cửa phòng lại, không đủ dưỡng khí.
Đốt điếu thuốc,  nhớ tới hơi thở của anh.”
Nam sinh dùng giọng hát trầm thấp trình bày ca khúc “Hoài niệm” của Vương Phi theo phong cách khác gần như hoàn hảo.
Đột nhiên, tôi hơi nhớ tới ban đêm ở quê.
Gió biển hiu hiu, trên trời có vô số vì sao làm bạn.
“Không thì, chúng ta chơi Truth or Dare đi?” Đột nhiên có người đề nghị phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.
“Được thôi.” Một số người khác đồng ý.
“Ở đây có năm lá bài.” Một đàn anh năm ba rút ra 5 lá bài trong bộ bài tú lơ khơ mang theo, “Trong năm lá này, chỉ có một lá ba cơ, ai rút được ba cơ, thì phải chọn nói thật hoặc đại mạo hiểm.”
“OK.”
Vòng phát bài đầu tiên, đàn anh này thuận lợi phát ba cơ vào trong tay mình.
Dưới ánh mắt đắc ý của mấy người còn lại, cuối cùng anh cũng lựa chọn đại mạo hiểm.
Có mấy người bày tỏ thất vọng.
Hải Lâu vừa nhìn, trong bụng cười thầm, thoạt nhìn như người có chuyện muốn nói.
“Em ra yêu cầu nhé Thành ca,” Tôi cười hì hì nhìn đàn anh đang thấp thỏm không yên, “Anh có nhìn thấy đôi ở kia không? Chỉ cần đi xung quanh họ và làm một vòng chống đẩy là được.”
Vài người xung quanh há hốc mồm.
“Hải Lâu, cậu thế này cũng ác quá!” Đàn anh còn muốn đấu tranh một chút.
Tôi nhún vai, bày tỏ đã đánh cuộc là phải chịu.
“Được, em chờ đấy.” Tiền bối nói xong tức giận bỏ đi.
Mấy người còn lại chúng tôi nhìn đàn anh rời đi.
Cách đó không xa vang lên tiếng cười đè nén của đôi tình nhân trẻ.
“Hahahaha …” Mấy người bên cạnh thấy đàn anh quay lại trực tiếp phụt cười.
Sau đó vòng thứ 2, quả nhiên phong thủy luân hồi, tôi có chút hoài nghi là đàn anh đã gian lận.
“Đại mạo hiểm.” Lời thật lòng, nói thật ra tôi cũng không chơi được,
“Được rồi, lại đây, nhìn bên kia, có thấy người đó không?” Đàn anh chỉ vào nam sinh đánh đàn cách đó không xa, “Đi hỏi anh ta, em hôn anh được không?
“…” Tôi cạn lời.
Giống như dòng sông ly biệt, tôi di chuyển khó khăn sang kia, cho đến khi bước đến bên người đó, tôi mới có thể nhìn rõ mặt anh ta.
Đẹp trai, đây là cảm giác đầu tiên.
“Cậu mau qua xem, đừng để cô ấy giở trò.” Những người phía sau vẫn đang xì xầm, nhưng tâm lý tôi như sắp suy sụp.
“Bạn, bạn học ơi.” Tôi khó khăn mở miệng.
Nam sinh dừng động tác lại, ngước mắt lên.
“Tớ có thể hôn cậu được không?” Tôi cắn răng, nói cho xong.
“Phụt…” Tiếng cười đè nén xung quanh truyền tới.
“Woah, anh Sinh của chúng ta vẫn có mị lực như cũ hahaha…” Đám con trai xung quanh lập tức bắt đầu đùa giỡn, “Người ta đã nói rồi, mau mau để người ta hôn một cái đi.”
“Ơ này, Đỗ Vân Sinh, cậu lại lén chạy ra ngoài chơi  à?” Đàn anh ở sau lưng đột nhiên nhảy qua, đến bên cạnh tôi, “À, bọn tôi chỉ đang chơi trò chơi, cậu đừng có hung dữ với đàn em chứ.”
Vừa nói, vừa chỉ chỉ tôi: “Đồng hương với cậu, đồng hương của đồng hương, người Yên Đài.”
“Hi.” Tôi cứng đờ nhếch khóe miệng, lạnh nhạt chào anh, nhưng trên thực tế tôi đã kích động không nói nên lời.
Đỗ Vân Sinh? Đỗ Vân Sinh đó! Đỗ Vân Sinh ôi mẹ ơi!
. . .
Không biết có phải vì đặc biệt quan tâm đến anh ấy không mà những ngày sau này, tôi vẫn thường xuyên gặp anh ấy.
Trên đường đến căng tin, trên đường đến lớp học, trên đường đến giờ học thể dục, trên đường về ký túc xá, trên đường đến thư viện … Anh dường như ở khắp mọi nơi, lang thang trong thế giới của tôi.
Tôi nghĩ, nếu như tôi vẫn còn sợ như hồi học cấp 2, vậy thì ăn cơm nhiều năm như vậy cũng thành công cốc.
Vì vậy, tôi thu hết can đảm để tiến lên.
“Oa, đàn anh, thật là trùng hợp.”
“…? Bạn là ai?”
“Em là Hải Lâu, đồng hương, đồng hương hahaha.” Nước mắt tôi rơi trong lòng.
…
“Ha, chào anh.”
“Em …À, chào em.”
. . .
“Đàn anh, trùng hợp quá, anh ăn cơm chưa.”
“Hải Lâu? Vẫn chưa ăn.”
…
“Ơ? Đỗ Vân Sinh? Đàn anh đi ăn cơm à?”
” Ừ.”
“Đúng lúc em cũng đi ăn cơm, ăn cùng nhau đi.”
“Ờm…”
. . .
“Đỗ Vân Sinh, các anh tổ chức sự kiện này à?”
“Ừ anh lên kế hoạch.”
“Bọn em ở bên cạnh thi ngâm thơ.” Tôi chỉ vào lều trại bên cạnh.
“Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Vậy đợi lát nữa mà cùng nhau đi.”
“Ah? Vâng…vâng ạ.” Thụ sủng nhược kinh.
Thường xuyên qua lại như thế, hai người dần quen thuộc.
Một đêm nọ, hội đồng hương lại hẹn gặp lại nhau trên sân trường, khi tôi đến, trời vẫn còn tối và không có nhiều người trên sân.
Tôi ngồi xuống sân chơi, lấy điện thoại ra và bật game lên để giết thời gian.
“Em đi một mình à?” Giọng nói nam sinh vang lên trên đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực như những vì sao.
Tôi kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, vội vàng đứng dậy: “Sao anh lại ở đây?”
“Hôm nay rảnh rỗi, thấy bọn em hẹn gặp nhau ở đây, nên tới chơi.” Đỗ Vân Sinh nói.
“À…” Tôi đáp một tiếng, sau đó im lặng.
Tôi sợ nhất là không khí im lặng đột ngột, rồi bối rối khắp nơi
“Defeat!”
Âm thanh trong điện thoại tình cờ phá tan sự ngượng ngùng, tôi cúi gằm mặt, thì ra là hết trận, cuối cùng tôi đã thua 5 trận liên tiếp (?)
“DM, Đại Kiều treo máy à?”
“Đại Kiều, cậu lừa tôi!”
Trên màn hình còn có những dòng chữ cuối cùng của đồng đội.
“Em còn chơi trò này à?” Đỗ Vân Sinh tùy ý ngồi trên mặt đất.
Tôi cũng ngồi theo: “Vâng.”
“Trò vớ vẩn.”
“. . .”
“Đấu với anh đi.” Đỗ Vân Sinh vừa nói vừa mở ra giao diện game Vương giả vinh diệu, “1v1, tới đi.”
Tôi: “Được thôi.”
Sau khi trò chơi bắt đầu, tôi chọn Angela, anh chọn Lý Bạch.
“Toàn quân xuất kích!”
Theo âm thanh nhắc nhở của trò chơi, tôi điều khiển nhân vật của mình xông lên cơ quan đầu não Mặc gia.
Sau đó. . .
“First blood!”
“Em đánh tệ thế, đi lên tiếp máu cho anh.” Đỗ Vân Sinh mở miệng cười, giọng nói không giấu được vui mừng, “So với anh còn tệ hơn, người không chơi trò này nhiều lắm.”
“…” Tiếp tục đi! Đừng đắc ý sớm quá! Tôi tỉnh táo nhắc nhở anh, “Anh đừng đắc ý sớm thế, quốc công Angela chỉ đang nhường anh thôi…”
Sau đó tôi còn chưa nói xong, Lý Bạch của anh đã dẫn đầu đi vòng qua sau lưng tôi, tôi nhìn thấy không ổn, vội vàng hét to: ” Đại đại đại ca đừng đánh em, mau mau cứu mạng…”
Kết quả là, tôi lại chết lần nữa.
Quên nó đi, tôi nhìn lướt qua thành tích 0-6 trong năm phút, và cuối cùng ra lệnh đầu hàng.
“Ôi, sao em lại đầu hàng?” Đỗ Vân Sinh không vui, bất mãn nhìn về phía tôi. “Quả nhiên đáng sợ nhất là nữ sinh viên đại học.”
“Anh, anh chơi cấp gì?” Tôi hỏi
“Vương giả đó.”
Tôi: “dcm”
Đỗ Vân Sinh: “Em nói gì?”
Tôi: “Em nói, anh trâu thật!”
“Ơ, đây không phải là đại thần khoa công nghệ thông tin Đỗ Vân Sinh của chúng ta sao, ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?” Vừa nghe giọng nói này, cũng biết là đàn anh Quý Thanh dẫn các em tới.
Quý Thành rất tự giác ngồi cạnh tôi: “Vẫn là Hải Âu của chúng ta có mị lực lớn.” Nói xong vỗ bả vai tôi.
“Anh nói gì thế!” Tôi trừng mắt nhìn Quý Thành và dùng một tay nhéo cánh tay anh ấy.
“Đau quá, đau quá! Đại tỷ, nhẹ một chút!” Tiếng kêu rên của đàn anh truyền đến bên tai.
“Im miệng đi!” Đỗ Vân Sinh vỗ bốp sau lưng Quý Thành, “Cậu hét to quá rồi.”
Thấy gương mặt Đỗ Vân Sinh nghiêm túc, tôi sợ hãi thu tay về.    
    Thời gian đẹp nhất để gặp anh
Tác giả: Diệp Tương | Chương: 2 | Lượt xem: 535
 
