Còn một thời gian nữa mới kết thúc tiết học quay phim, cô giáo giao bài tập về nhà cho cả lớp.
Yêu cầu là một bộ phim ngắn, nội dung không giới hạn, đầy đủ tình tiết và là một cốt truyện hoàn chỉnh.
Nhóm nhỏ chúng tôi thảo luận, cuối cùng quyết định quay một bộ phim tình yêu cẩu huyết.
Trải qua cuộc bỏ phiếu và sàng lọc của bốn người, cuối cùng tôi đã thuận lợi giành được vị trí nữ chính.
Sau đó, việc lựa chọn nam chính trở thành một vấn đề lớn.
Vừa cao vừa đẹp trai lại còn có khí chất nam sinh, ở đâu mới có chứ?
Tự nhiên tôi nghĩ đến tới đàn anh Đỗ Vân Sinh của mình.
Vì vậy tôi lập tức nhắn tin với Đỗ Vân Sinh.
Tôi: “Bài tập hết môn của bọn em yêu cầu quay một bộ phim ngắn, muốn mời anh làm vai chính, anh có thời gian không?”
Đỗ Vân Sinh: “Gần đây anh đang viết một chương trình, sợ là rất khó có thời gian.”
Tôi: “À, thế à, vậy thì em không làm phiền anh nữa.”
Đỗ Vân Sinh: “. . .”
Tôi thất vọng đi về, không còn cách nào, chỉ có thể tìm nam chính khác, trải qua một phen trắc trở, cuối cùng quyết định chọn một nam sinh trắng trẻo của khoa kế bên, nhan sắc cũng xem như tạm được, nhưng mà chiều cao có chút không đủ.
Vào cuối tuần, mấy người trong nhóm chúng tôi đến thư viện để chọn địa điểm quay phim, đến nơi thì chúng tôi quyết định quay ngay tại chỗ.
Cảnh trong thư viện là cảnh ấm áp tình cảm của nam nữ chính, mấy người chúng tôi ở trong thư viện, cũng không dám lớn tiếng ồn ào náo động, chỉ có thể thấp giọng nói chuyện.
Tôi lúng túng ngồi trên ghế sofa, nam sinh bên cạnh cũng lúng túng như thế.
Nhiếp ảnh gia vẫy tay ra hiệu cho hai người ngồi lại gần.
Tôi cắn răng, nhích lại gần cạnh nam sinh.
Bạn nữ số hai ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Không được, hoàn toàn không có cảm giác người yêu gì hết, các cậu gần nhau thêm chút nữa, tay nam chính đặt lên vai của nữ chính đi.”
Cảm giác được cánh tay của bạn nam đặt lên vai tôi, biểu cảm của tôi trên mặt nhất thời cứng đờ.
Từ nhỏ tới lớn chưa yêu bao giờ, và tôi vốn dĩ không thích tiếp cận người khác giới, tôi nghiến răng chịu đựng cho đến khi …
“Các cậu đang làm gì thế?” Giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền tới, tôi đột nhiên ngẩng đầu, mặt lúng túng.
Chỉ thấy Đỗ Vân Sinh đang ôm sách trong ngực, cách đó không xa nhìn về phía bên này.
Tôi vội vàng đứng dậy, quên mất kiểm soát giọng nói: “Không có gì đâu, chỉ là … quay bài tập về nhà thôi.”
Đỗ Vân Sinh đứng ở đó, lạnh lùng nhìn tôi đáp một câu “À”, quay đầu rời đi luôn.
Tôi mệt mỏi ngồi xuống, những người xung quanh nhanh chóng chạy đến hỏi han tình hình.
“Đổi người đi, tâm trạng tôi không tốt,” Tôi lắc đầu một cái, xoa xoa huyệt thái dương.
. . .
Trở lại ký túc xá và nằm trên giường, tôi vẫn luôn nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Vân Sinh.
Có phải anh ghét tôi không? Chê tôi phiền?
Tôi không kìm được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đột nhiên, tôi ngồi bật dậy trên giường, trong lòng chợt có tiếng nói: Chẳng lẽ anh ấy thích tôi nên tức giận khi thấy tôi ngồi với người con trai khác?
Ngay khi tôi có ý tưởng này, tôi đột nhiên trở nên kích động, và tôi bắt đầu cân nhắc có nên tìm anh ấy tỏ tình hay không.
Kết quả là cả đêm tôi không ngủ, và đầu óc hỗn độn vẫn luôn nghĩ làm sao để tỏ tình cho tốt.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy vào sáng sớm, không có sự mệt mỏi vì mất ngủ mà ngược lại rất phấn khích.
Đỗ Vân Sinh, em thích anh.
Ngày mai là ngày cá tháng tư.
Nhưng hôm nay em rất nghiêm túc.
5 giờ 20 phút chiều, cuối cùng tôi cũng có dũng khí gửi tin nhắn đã được chỉnh sửa cả ngày, sau khi gửi xong, tôi nhanh chóng tắt mạng.
Tôi hơi sợ, sợ câu trả lời của anh, cho dù đó là suy nghĩ tồi tệ nhất.
Quên nó đi, tôi không muốn.
Buông điện thoại, tôi rủ bạn cùng phòng đi phòng tắm tắm.
Nửa giờ sau, vừa ra khỏi nhà tắm, tôi run rẩy mở mạng lên.
Đỗ Vân Sinh gửi tin nhắn.
Toàn bộ màn hình trông như thế này:
Tôi: Đỗ Vân Sinh, em thích anh.
Tôi: Ngày mai là ngày cá tháng tư.
Tôi: Nhưng hôm nay em rất nghiêm túc.(!) (đây là dấu chấm than biểu thị tin nhắn không được gửi đi)
Đỗ Vân Sinh: Vậy sao em lại nhắn hôm nay?
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình của điện thoại, nhất thời không biết phải làm gì.
Tôi buồn bực đến mức muốn khóc, đều do tay mình nhanh quá, chưa kịp chờ tin nhắn gửi đi đã tắt mạng dẫn đến tình huống khó xử như vậy.
Tôi bình tĩnh lại, lần nữa soạn tin nhắn.
Tôi: Không phải vậy đâu, phía sau còn có một câu, nhưng mà hôm nay em nghiêm túc.
Đỗ Vân Sinh: Hôm nay em uống nhầm thuốc à? Đùa với anh à?
Tôi: Em không đùa đâu, nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.
Đỗ Vân Sinh: . . .
Tôi: Anh … anh không thích em sao?
Tôi: Em hiểu rồi.
Tôi: Anh cũng đừng có gánh nặng.
Phía dưới Đỗ Vân Sinh không nhắn lại tôi.
Sau nửa giờ, cuối cùng tôi cũng từ bỏ việc chờ đợi tin nhắn của anh ấy.
Đột nhiên tôi rất mệt mỏi, lại có chút ung dung, dù sao, chuyện cố chấp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả.
Tình cảm không được như ý, không thể ngăn cản bước chân học tập của tôi.
Quay phim ngắn cuối tuần nào cũng tiếp tục, thế mà Đỗ Vân Sinh, rất lâu rồi tôi chưa gặp anh.
Cuối tuần này, cảnh quay của chúng tôi được thực hiện trên sân bóng rổ, từ sáng tôi đã đến rất sớm chiếm một chỗ trên sân, trong lúc này, đuổi đi mấy bạn nam đến bắt chuyện hoặc là đến đá bóng.
Khoảng 9 giờ, các thành viên trong nhóm đều đến đủ, máy quay đã được setup, điều chỉnh tốt cân bằng sáng, diễn viên đã vào vị trí và mọi thứ đã sẵn sàng.
“Chờ nam chính ném bóng rổ rồi nữ chính bẽn lẽn đến đưa nước, hiểu không?” Tôi đang đứng trên mép sân bóng rổ khi đạo diễn chỉ đạo diễn viên và quay phim của chúng tôi, “Chú ý một chút, đừng cười, nam chính tới đây xịt chút nước như thể bạn đang đổ mồ hôi ”.
“Hahahaha …” Các thành viên trong nhóm cùng cười.
Việc quay phim của chúng tôi diễn ra đâu vào đấy, và tôi quay lại để nhìn thấy bạn, một bóng dáng quen thuộc ở sân bên cạnh đã thu hút sự chú ý của tôi.
Là Đỗ Vân Sinh, anh bất kể là làm gì,  anh ấy cũng tràn đầy sức hút với tôi, nhưng …
Tôi yên lặng lùi về phía sau, xoay người đi tới bên kia.
Tôi nghĩ, cảm tình đã hết, cũng không cần lưu luyến nữa.
Nhưng mà, tôi không bình tĩnh được.
“Hải Lâu, tôi hỏi cậu này!”  Bạn học bên cạnh đột nhiên đi tới lớn tiếng nói bên tai tôi.
“A?” Tôi lập tức tỉnh táo lại, vừa nghĩ tới chuyện của Đỗ Vân sinh, tôi hoàn toàn không nghe thấy bạn học.
Bạn cùng lớp bất lực và lặp lại một lần nữa: “Tôi hỏi cậu, cảnh này chụp “lia máy” hay là quay cận cảnh?
“Tôi muốn…”
Tôi vừa muốn nói chuyện, thì tiếng hét của một bạn học bên cạnh đột nhiên vang lên: “Hải Lâu, cẩn thận!”
“Hải Lâu tránh ra!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo, một quả bóng rổ bay từ sân bóng rổ bên cạnh bay tới đập thẳng vào mặt tôi.
Ngay lúc đó, tôi thậm chí còn không kịp nói “DMM”, chỉ biết rằng mặt tôi bị tổn thương nặng và có lẽ cặp kính của tôi đã hy sinh.
Đau quá … đau quá.
Quả bóng rổ rơi xuống đất, bên cạnh có nam sinh cười hihi tới nhặt bóng, bên cạnh có giọng nói quan tâm của bạn học…
“Bành!” Cách đó không xa truyền đến tiếng bóng rổ chạm đất.
“Vân Sinh! Cậu làm gì đấy!”
“Mẹ nó các cậu xin lỗi chưa? Xin lỗi cho tôi!” Là giọng nói của Đỗ Vân Sinh, tôi còn chưa từng thấy anh nổi nóng như thế, đáng tiếc hiện tại trên mặt tôi đau đến mức tôi chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất để thích ứng với cơn đau này.
“Hải Lâu, không có sao chứ, mắt kính vỡ rồi.” Bạn học bên cạnh quan tâm hỏi.
Tôi nhẹ nhàng hạ tay xuống, kết quả lại nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của bạn học: “Chảy máu!”
“Hải Lâu, anh xem nào!” Đỗ Vân Sinh lúc nãy vẫn còn tức giận, không biết đã chạy đến trước mặt tôi từ lúc nào, anh cẩn thận đẩy những ngón tay mà tôi đang che trên mặt ra, “Chảy máu rồi…”
Không có kính, tôi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy một cách mơ hồ, thậm chí không thể nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, nhưng khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng nói của anh, tất cả mọi bi thương đều ập đến trong lòng.
Tôi thích anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy từ chối tôi như thế này, tôi đang quay phim làm bài tập, bị bóng rổ đập vào đầu, quả bóng rổ này rất mạnh, tôi đau đến nỗi không mở được mắt, còn có mọi người nói tôi chảy máu, liệu có bị hủy dung không?
Tất cả những suy nghĩ của tôi trong nháy mắt đã biến thành nước mắt, tôi đã chịu đựng lâu như vậy, và cuối cùng đã khóc.
“Không sao, không sao.” Đỗ Vân Sinh đột nhiên ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi, thì thầm an ủi.
Vào lúc đó, tôi không biết các bạn học phía sau phản ứng như thế nào, dù sao tôi cũng choáng váng đến mức không có phản ứng gì, chỉ có nước mắt vẫn chảy.    
    Thời gian đẹp nhất để gặp anh
Tác giả: Diệp Tương | Chương: 3 | Lượt xem: 536
 
