Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Thời gian đẹp nhất để gặp anh > Chương 4: .

Thời gian đẹp nhất để gặp anh

Tác giả: Diệp Tương | Chương: 4 | Lượt xem: 537

Chương 4: .

Sau đó…Sau đó tôi và Đỗ Vân Sinh hẹn hò với nhau.

Có lần ngồi ôn lại chuyện cũ với anh, tôi hỏi anh: “Lần đó em tỏ tình với anh, tại sao anh không thích em?”

Anh ấy nói: “Anh còn chưa nói không thích, em đổ oan cho anh.”

Tôi không tin, vì vậy tôi đã lục lại lịch sử trò chuyện.

Đúng là anh chưa nói, nhưng mà anh cũng chưa hề trả lời.

“Anh muốn giữ lại, trực tiếp đối mặt nói với em không được sao?” Đỗ Vân Sinh vỗ đầu tôi một cái, đột nhiên ghé mặt đến trước mặt của tôi.

Tôi sợ hãi và nhắm mắt lại.

“Hải Lâu, đồ nhát gan”. Hơi thở của anh phả vào tai tôi, ngứa ngáy.

Sau đó là tiếng cười của anh: “Em nhắm mắt làm gì vậy, tưởng rằng anh muốn hôn em sao?”

Tôi nghe vậy, nhanh chóng mở mắt, trừng mắt nhìn anh, có chút xấu hổ bị nói trúng.

Kết quả là, anh ấy hành động nhanh chóng, và một nụ hôn nhẹ rơi trên má tôi.

“Anh chính là muốn hôn em đấy…”

“Đỗ Vân Sinh, anh lại đây cho em! Cho anh kiêu chết này!”

Sau khi chúng tôi ở bên nhau, tôi mới biết rằng hóa ra anh ấy rất ít nói, không dỗ dành con gái, không nói “Anh thích em”, nhưng tôi thích điều đó, chúng tôi ở đây vì đối phương, để bản thân trở nên tốt hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một học kỳ đã trôi qua, chẳng mấy chốc, học kỳ mới lại đến.

Tháng 9 năm 2018.

Tôi học năm hai, anh lên năm 4.

Khi vào năm cuối, học bá như Đỗ Vân Sinh sẽ có càng ít thời gian rảnh hơn.

Anh không có ý định thi nghiên cứu sinh, mà trực tiếp đến công ty thực tập, nếu như biểu hiện tốt, tốt nghiệp có thể trực tiếp đi công ty kia làm việc.

Đỗ Vân Sinh có rất nhiều sản phẩm xuất sắc, anh căn bản không cần phải lo lắng vấn đề việc làm.

Sau khi khai giảng, thời gian chúng tôi gặp nhau đã giảm đi đáng kể, vì vậy mỗi lần gặp nhau dường như càng quý hơn.

Thời gian trôi nhanh, cuối cùng khi chia tay, ngẫm lại mới thấy thời gian dài như vậy đã thấm thoát trôi qua.

Đó là khi anh ấy đi làm được một năm và tôi học năm ba chuẩn bị tốt nghiệp.

Từng ngày trôi qua tôi vẫn nhớ, tôi không nhớ được chúng tôi đã không gặp nhau bao lâu. Tôi vẫn nhớ vào ngày anh ấy tốt nghiệp, từ người khác biết được thời gian anh muốn rời đi ngày đó, gọi điện thoại cho anh, anh nói, anh đã ở trạm tàu cao tốc rồi.

Tôi nói: “Em đến đó ngay, anh chờ em một chút, em tiễn anh đi.”

Anh nói: “Em cứ học cho tốt, đừng có nghĩ chuyện trốn học, anh đã bắt đầu soát vé rồi.”

Sau đó, chúng tôi chỉ có thể liên lạc qua điện thoại và trên mạng, chúng tôi từ người yêu ngoài đời biến thành người yêu qua mạng.

Cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi đã kết thúc trên mạng.

Tôi: Đỗ Vân Sinh, hôm nay cũng rất nhớ anh.

Vẫn không trả lời.

Ngày thứ 2

Tôi: Đỗ Vân Sinh, anh ăn cơm chưa, hôm nay bọn em đi ra ngoài phỏng vấn, rất mệt.

Vẫn không trả lời.

Ngày thứ 3

Tôi: Đỗ Vân Sinh, chia tay à?

Vẫn không trả lời.

Tôi: Em biết rồi, làm phiền anh rồi.

Sau đó, tôi xóa tất cả phương thức liên lạc của anh ấy, dường như đang dùng hành động vô lý này để trút bỏ sự bất mãn bấy lâu nay của mình.

Trong tình yêu này, dường như tất cả vai trò chủ động đều do tôi đảm nhiệm, sau một thời gian dài như vậy, con người dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ luôn có những lúc tủi thân.

Tôi vẫn sinh hoạt như thường ngày, lướt điện thoại trong giờ học và tán gẫu với các bạn trong lớp những chuyện bát quái, tiết học nào không thích thì bùng, mỗi lần có kịch bản được giao đều thích đến buổi đêm của ngày cuối cùng chiến đấu cho tới sáng.

Những tưởng tôi sẽ không buồn, nhưng tôi luôn khóc thầm trong đêm khuya thanh vắng, cố kìm nén tiếng khóc, sợ rằng tiếng nức nở sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của bạn cùng phòng.

Cho đến một tháng, hai tháng, ba tháng, một học kỳ, hai học kỳ …

Trong thế giới của tôi rất lâu, rất lâu rồi không có sự xuất hiện của anh, như thể anh chưa từng xuất hiện.

Tháng 3 năm 2021

Đây là học kỳ cuối cùng của tôi ở trường đại học, và nhiệm vụ chính của chúng tôi là đồ án tốt nghiệp.

Sau cùng chúng tôi chốt lại là một bộ phim ngôn tình đơn giản, đơn giản nhưng không cẩu huyết.

“Hải Lâu, bài thơ “Bỏ lỡ” của Cố Thành tìm được rồi, tôi cảm thấy có thể dùng vào đoạn giữa, ám chỉ cho phần kết.” Các bạn học ở bên cạnh bắt đầu ngân nga.

‘Lớp băng mỏng của sự xa cách tan chảy

Nước hồ đã xuyên qua như thế,

Sinh mạng bị tuyết và bí ẩn vùi lấp,

Tất cả đều sống lại vào mùa xuân.

Mọi thứ đều rõ ràng,

Nhưng chúng ta vẫn vội vàng bỏ lỡ,

Bởi vì em tin vào số phận,

Vì tôi nghi ngờ cuộc sống … “

Tôi không nghe, chỉ lướt qua hộp thư, mục tin nhắn của QQ đã rất nhiều năm rồi không có ai nhắn lại, người cuối cùng nhắn là người có ID năm 2020 là “Vân Sinh kết Hải Lâu”, nhắn tới một chuỗi đường link.

Tôi run run tay và nhẹ nhàng nhấp vào liên kết.

Trang web mở ra và nhạc nhẹ được phát.

Một vài dòng chậm rãi xuất hiện cùng với âm nhạc: Sau khi gặp em, nhà thơ anh thích nhất là Lý Bạch, thực sự là một sự trùng hợp. Câu thơ tuyệt vời nhất của ông là “Nguyệt hạ phi thiên kính, Vân Sinh kết Hải Lâu”(*). Hải Lâu, anh thích em…
Chương 3
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt