Người ta thường nói: “Vì yêu con mà người mẹ có thể làm bất cứ điều gì”. Tôi, trong giây phút ấy, đã biến thành một bà mẹ hổ thực thụ. Không nói không rằng, tôi xách ngay con mèo xám hoang kia, vác thẳng tới trạm thú y quen thuộc. Miệng lẩm bẩm:
– Chú ơi, thái điến cho nó giùm tôi!
Bác sĩ thú y nhìn tôi một cái đầy khó hiểu:
– Chị có chắc không?
Tôi gật đầu lia lịa, mặt nghiêm túc như đang ký đơn ly hôn. Và thế là, vài tiếng sau, con mèo xám trở về với cuộc đời “nửa đàn ông” – mắt nó nhìn tôi hằn học, còn tôi lại thấy nhẹ cả người, cứ nghĩ mình vừa làm một việc vĩ đại. Tôi còn hả hê đến mức dám tưởng tượng cảnh con mèo nhà mình bước ra sân, ngẩng cao đầu, ánh mắt long lanh kiểu: “Mẹ tôi đã báo thù cho tôi!”.
Nhưng đời nào có đơn giản như thế…
Tối hôm ấy, khi tôi vừa ăn cơm vừa ngắm con mèo nhà đang lim dim, tôi bỗng thấy một con khác nhảy phốc qua tường. Nó không phải mèo xám ban sáng, mà là một con đen tuyền, đuôi dài, dáng điệu cực kỳ quen. Nó lao đến gần con mèo nhà tôi với vẻ mặt “người quen cũ”. Và chỉ trong phút chốc, tôi sững người nhận ra: hình như mình đã bắt nhầm thủ phạm rồi.
Trái tim tôi lạnh buốt. Con mèo xám kia có lẽ chẳng liên quan gì. Mà thủ phạm thật sự chính là kẻ đang đứng hiên ngang kia, con mèo đen ma mãnh với đôi mắt sáng rực trong đêm. Tôi ngồi chết lặng, vừa xót xa cho sai lầm của mình, vừa tức giận đến run người.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc. Trong đầu chỉ văng vẳng hai chữ: bắt nhầm.
Tôi Đã Thái Diến Cả Đàn Mèo Để Bảo Vệ Bé Cưng Của Mình
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 1,885