Tôi vốn không phải là người độc ác. Ngược lại, cả xóm ai cũng biết tôi thương động vật đến mức nào. Con mèo nhà tôi ăn hạt nhập, uống nước lọc thay vì nước máy, ngủ riêng một chiếc giường mini có chăn gối đủ cả. Tôi còn từng cãi nhau với hàng xóm chỉ vì họ dám ném đá hù đuổi mèo hoang. Vậy mà chỉ trong một ngày, tôi đã biến thành kẻ tay nhuốm “máu” mèo, đem một thằng trai vô tội đi thái điến.
Sáng hôm sau, con mèo xám bị tôi “hạ gục” hôm qua nằm ủ rũ trong góc sân hàng xóm, ánh mắt nó nhìn tôi đúng kiểu “chị đã phản bội niềm tin của em”. Tôi nhìn lại, lòng ngổn ngang. Nhưng rồi, ngay lúc đó, con mèo đen hôm qua lại xuất hiện. Nó bước đi hiên ngang, cái đuôi ve vẩy như thể đang trêu ngươi.
Tôi bừng tỉnh: Không thể để sai lầm nối tiếp sai lầm!. Con mèo đen này mới là hung thủ thật sự, kẻ đã hại đời con gái tôi, làm nó trở nên ủ rũ, đôi mắt đẫm lệ mỗi đêm ngồi bên cửa sổ.
Và thế là, tôi lại hành động. Với tinh thần “một lần sai, lần sau phải sửa cho đúng”, tôi lừa được con mèo đen bằng một miếng cá hộp. Vừa khi nó cắm đầu ăn ngon lành, tôi úp cái lồng sắt lên, gõ nhẹ một tiếng “cạch”. Nó quay lại, mắt trừng trừng nhìn tôi, còn tôi thì cười gượng:
– Xin lỗi nha, tất cả vì con gái tôi thôi.
Lại một lần nữa, tôi vác thằng tội đồ đến thú y. Bác sĩ nhìn tôi đầy nghi ngờ:
– Ủa, hôm qua chị mới đem một con tới đây rồi mà?
Tôi lúng túng, mặt nóng bừng như bị bắt quả tang ngoại tình:
– À… cái đó… hôm qua nhầm. Nay mới đúng.
Ông bác sĩ thở dài, lắc đầu nhưng cũng làm theo. Tôi ngồi ngoài, tim đập thình thịch, tự nhủ: Lần này chắc chắn đúng rồi, không thể sai thêm nữa.
Chiều tối về, tôi nhẹ nhõm như vừa dẹp yên một vụ án mạng trong lòng. Nhưng, có ai ngờ…
Mười ngày sau, một buổi trưa nắng gắt, tôi nghe tiếng “meo meo” khe khẽ ngoài cửa. Nhìn ra, tôi thấy một con mèo tam thể, dáng vẻ chững chạc, từ tốn tiến vào như một ông bố đi họp phụ huynh. Nó chẳng thèm để ý đến tôi, chỉ thong thả đi thẳng đến chỗ con mèo nhà tôi, rồi cọ đầu đầy thân mật.
Tôi chết lặng.
Trời ạ, hóa ra tôi đã nhầm tận hai lần. Thủ phạm thật sự bấy lâu nay không phải mèo xám, không phải mèo đen, mà chính là gã mèo tam thể trông hiền lành này!
Trong đầu tôi nổ ra một tràng chửi thề, nhưng không phải nhắm vào lũ mèo, mà nhắm vào bản thân. Sao tôi lại dễ nóng vội thế? Sao tôi không chịu điều tra kỹ càng, mà cứ bắt nhầm người vô tội? Con mèo xám, con mèo đen… hai số phận ấy giờ đây đã trở thành nạn nhân oan ức vì một bà chủ hoang tưởng.
Nhưng, nói gì thì nói, sự thật vẫn là sự thật. Tôi không thể để gã mèo tam thể này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nó là thủ phạm cuối cùng, và tôi thề sẽ không bao giờ chùn tay nữa.
Tối hôm đó, tôi đem nó đi thái điến. Lần này tôi chẳng còn chút áy náy nào. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Vì con gái của tao, tất cả bọn bây đều phải trả giá.
Tôi Đã Thái Diến Cả Đàn Mèo Để Bảo Vệ Bé Cưng Của Mình
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 1,888