Sau khi “xử đẹp” gã mèo tam thể, tôi hân hoan nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng đã an bài. Ba kẻ tình nghi đều đã lần lượt quy hàng dưới dao kéo của bác sĩ thú y. Trong lòng tôi ngập tràn cảm giác chiến thắng: Con gái mình cuối cùng đã được bảo vệ!.
Thế nhưng, cái giá của “chiến thắng” đó lại vượt ngoài sức tưởng tượng.
Con mèo nhà tôi – con gái cưng bé nhỏ từng ríu rít theo tôi mọi lúc – bỗng trở nên lặng im như tượng. Nó chẳng buồn ăn hạt nhập khẩu nữa, cũng chẳng còn hứng thú với cá hộp tôi mua tận cửa hàng Nhật. Mỗi chiều, nó ngồi lặng bên cửa sổ, mắt mơ màng nhìn ra ngoài ngõ, nơi từng có những “người đàn ông” của đời nó đi qua.
Tôi hiểu. Nó nhớ. Nó nhớ ba gã trai vừa bị tôi “trảm” không thương tiếc.
Đầu tiên là mèo xám – thằng con trai to xác, thô ráp nhưng chắc hẳn từng dịu dàng chở che nó trong một đêm gió rét. Rồi đến mèo đen – kẻ lãng tử bí ẩn, dáng điệu phong trần khiến trái tim nó rung rinh. Và cuối cùng là mèo tam thể – ông bố thật sự, đường đường chính chính, người đàn ông đã cho nó cảm giác “gia đình”.
Cả ba… giờ đều đã bị tôi biến thành những kẻ “bất lực”.
Nó nhìn tôi, ánh mắt buồn sâu thẳm. Tôi bỗng thấy mình giống một bà mẹ cổ hủ, trong cơn cuồng loạn đã cưỡng ép cắt đứt hết mọi lối yêu đương của con gái.
Một tuần sau, tình trạng còn tệ hơn. Con mèo không chịu ăn, lông xơ xác, mắt vô hồn. Tôi đem nó đến bác sĩ, ông chỉ thở dài:
– Nó trầm cảm rồi. Chị có biết vì sao không?
Tôi im lặng, không dám thú nhận. Nhưng trong lòng tôi biết, chính tôi là thủ phạm. Tôi đã lần lượt triệt hạ hết ba kẻ nó từng gắn bó, để lại cho nó một khoảng trống không gì lấp nổi.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc mãi. Tôi nhớ đến ánh mắt ba con mèo đực trước khi bị đưa đi thái điến – ánh mắt uất hận như muốn hỏi: Tại sao?. Tôi nhớ đến con mèo con gái, ngày xưa lí lắc biết bao, nay chỉ còn lại một thân xác uể oải.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy việc “yêu thương quá mức” cũng có thể trở thành tàn nhẫn. Tôi tưởng mình bảo vệ nó, nhưng hóa ra lại đang cướp đi niềm vui sống của nó.
Có lẽ, đây là điều mà nhiều bậc cha mẹ ngoài kia cũng từng trải qua. Vì sợ con tổn thương, họ cắt hết mọi mối quan hệ, ngăn cấm mọi trải nghiệm, để rồi một ngày con họ nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt buồn chán y hệt mèo nhà tôi bây giờ.
Người ta thường nói: “Thương cho roi cho vọt”. Nhưng có lẽ, đôi khi thương còn đau đớn hơn cả roi vọt.
Con mèo nhà tôi trầm cảm cả tuần, tôi nhìn mà đau lòng không chịu nổi. Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm: nếu đã lỡ gây nên nỗi đau này, thì ít nhất tôi cũng phải làm một điều gì đó để bù đắp cho nó.
Tôi không biết khi ấy trong đầu mình nghĩ gì, chỉ nhớ câu quyết tâm ấy vang vọng mãi:
– Thôi được, vì con gái, mẹ sẽ chơi lớn một lần.
Và thế là, bi kịch được nâng lên tầm… thảm họa.
Tôi Đã Thái Diến Cả Đàn Mèo Để Bảo Vệ Bé Cưng Của Mình
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 1,889