Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tôi Đã Thái Diến Cả Đàn Mèo Để Bảo Vệ Bé Cưng Của Mình > Chương 4: Tất tay

Tôi Đã Thái Diến Cả Đàn Mèo Để Bảo Vệ Bé Cưng Của Mình

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 1,886

Chương 4: Tất tay

Từ ngày con gái mèo của tôi trầm cảm, tôi cứ thấy trong lòng nặng nề như có một tảng đá đè xuống. Tôi đi làm cũng chẳng yên, cứ nghĩ đến cảnh nó ngồi thu lu trong góc, ánh mắt rầu rĩ như thể trách móc: “Mẹ ơi, mẹ đã lấy đi tất cả của con”.

Một tối, tôi ngồi bấm điện thoại vô thức thì thấy trên một diễn đàn nuôi mèo có người viết:

> “Muốn mèo cái sống yên ổn thì tốt nhất nên triệt sản hết lũ mèo đực quanh nó.”



Lúc đó, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Đúng rồi, nếu con gái tôi buồn vì mất ba người tình, vậy tôi sẽ an ủi nó bằng cách… cho cả đàn đối thủ còn lại chung số phận. Như thế, nó sẽ không còn thấy mình thiệt thòi, bởi tất cả đều như nhau, không ai còn “hơn” ai nữa.

Thế là tôi bắt đầu một kế hoạch nghe thôi đã thấy điên rồ: gom 12 con mèo quanh xóm từng dính dáng, ve vãn con gái tôi, đem đi thái điến tập thể.

Nói thì dễ, làm mới khó. Bởi mèo hoang đâu dễ bắt. Tôi phải dùng đủ mọi chiêu trò: nào là đặt bẫy bằng cá hộp, nào là giả vờ vẫy tay gọi như một bà tiên nhân từ, thậm chí có hôm còn leo lên cả mái tôn chỉ để rình. Hàng xóm thấy tôi lăng xăng với một cái lồng sắt, chắc tưởng tôi đang buôn mèo sống qua biên giới.

Có con mèo đực từng khét tiếng đầu gấu, rạch mặt không biết bao nhiêu đối thủ, vậy mà chỉ vì một miếng cá basa rán thơm phức, nó ngoan ngoãn chui vào lồng. Tôi đóng “cạch” một cái, lòng rưng rưng:
– Xin lỗi mày, nhưng tình yêu của con gái tao quan trọng hơn.

Ngày đầu tiên, tôi gom được 3 con. Ngày thứ hai, thêm 4 con nữa. Mỗi lần lại lũ lĩu vác sang phòng khám, bác sĩ thú y nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương hại vừa nghi ngờ nhân phẩm:
– Chị tính lập kỷ lục Guinness hả?

Tôi cười gượng:
– Không đâu, chỉ là… chuyện gia đình thôi mà.

Đến ngày thứ năm, con số đã tròn 12. Tôi thở phào, đứng nhìn “đàn ông khu phố” xếp hàng trong phòng chờ. Có con còn rít lên giận dữ, có con lặng im tuyệt vọng. Nhìn cảnh ấy, tôi bỗng thấy mình giống như một nữ hoàng độc tài đang ký lệnh “tuyển quân vào trại cải tạo”.

Ca phẫu thuật kéo dài cả buổi chiều. Cuối cùng, 12 “nam nhân” lần lượt được trả về trong trạng thái… mất đi vĩnh viễn một phần tự do. Tôi ngồi ghế nhựa chờ ngoài, vừa mệt vừa buồn cười: từ khi nào mình lại trở thành kẻ cầm trịch cả một phong trào “thái điến tập thể” thế này?

Tối về, tôi mở cửa cho mèo con gái bước ra sân. Nó ngửi ngửi mùi lạ, rồi nhìn quanh – không còn một gã đực nào mon men nữa. Cả khu phố trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng ve sầu.

Nó quay sang nhìn tôi, ánh mắt vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên. Tôi cười, vuốt đầu nó:
– Con à, mẹ đã xử lý hết rồi. Không còn ai có thể làm con tổn thương nữa đâu.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình thật oai hùng, như vừa lập nên một kỳ tích. Nhưng đồng thời, sâu trong lòng lại có chút trống rỗng. Bởi lẽ, tôi biết rõ, con mèo bé nhỏ của tôi đâu có mong điều này. Nó chỉ muốn được yêu, muốn được sống những ngày bình thường, chứ không cần một “bà mẹ hổ” can thiệp thô bạo như thế.

Và đúng như dự cảm, bi kịch vẫn chưa dừng ở đây…
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt