Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tôi Đã Thái Diến Cả Đàn Mèo Để Bảo Vệ Bé Cưng Của Mình > Chương 5: Vén màn

Tôi Đã Thái Diến Cả Đàn Mèo Để Bảo Vệ Bé Cưng Của Mình

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 1,887

Chương 5: Vén màn

Sau “trận chiến” thái điến tập thể hôm đó, khu phố của tôi bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Không còn những đêm mèo kêu gào dưới mái nhà, cũng chẳng còn cảnh các anh mèo đực rượt đuổi nhau trên tường rào. Cả một thế giới vốn ồn ào, náo nhiệt bỗng chốc chìm trong tĩnh mịch.

Nhiều người hàng xóm thấy vậy thì vui lắm, còn cảm ơn tôi:
– Ừ, nhờ chị mà bọn mèo hoang không còn quậy phá nữa. Đêm ngủ yên hẳn.

Tôi chỉ cười gượng, đâu dám thú nhận rằng mình đã tạo ra cái “sự yên bình” này bằng cách nào.

Riêng con gái mèo của tôi, nó vẫn thế – đôi mắt buồn buồn, chẳng còn long lanh như trước. Nó ra sân, ngồi ngẩn ngơ nhìn về phía bờ tường, như thể đang tìm kiếm những bóng hình quen thuộc. Nhưng tất cả đều đã biến mất, hoặc có còn thì cũng chẳng thể như xưa nữa.

Tôi nhìn nó, lòng thắt lại. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu “chiến công” của tôi rốt cuộc chẳng khiến nó hạnh phúc hơn. Ngược lại, nó dường như càng trống rỗng.

Đêm ấy, tôi nằm trăn trở. Tôi bỗng nhớ lại một câu từng đọc đâu đó trên Zhihu:

> “Cha mẹ càng muốn kiểm soát cuộc đời con, con càng dễ đánh mất hạnh phúc thật sự.”



Đúng vậy. Tôi yêu thương con mèo này đến mức hóa điên, muốn bảo vệ nó khỏi mọi tổn thương. Nhưng tôi quên mất rằng, tình yêu không phải là nhốt nó trong lồng kính, không phải tước đoạt mọi trải nghiệm của nó. Tình yêu là để nó được sống, được sai, được vui, được buồn – dù đôi khi có những nỗi đau không thể tránh.

Tôi bỗng thấy hình ảnh mình chẳng khác gì bao bậc phụ huynh ngoài kia. Sợ con thất tình, họ cấm đoán yêu đương. Sợ con té ngã, họ ngăn cản chơi đùa. Sợ con chịu khổ, họ thay nó lựa chọn cả cuộc đời. Kết quả, đứa con lớn lên trong vòng tay bảo bọc quá mức, chẳng biết tự bước đi, chẳng có ký ức đẹp, cũng chẳng có hạnh phúc thật sự.

Nhìn con mèo nhà tôi, tôi hiểu ra một điều: yêu thương mù quáng đôi khi tàn nhẫn hơn cả thờ ơ.

Sau hôm đó, tôi không còn đưa nó đi “báo thù” nữa. Tôi để nó được tự do đi lại, được ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân trống, được hít thở gió trời. Tôi cũng bắt đầu học cách kiềm chế bản thân – thay vì can thiệp, tôi chỉ ở bên, lặng lẽ quan sát, lặng lẽ chăm sóc.

Con mèo dần trở nên khá hơn. Nó ăn uống trở lại, dù vẫn ít nói, vẫn có đôi mắt buồn. Nhưng ít nhất, nó đã chịu ngả đầu vào tay tôi, khe khẽ kêu “meo” như một lời tha thứ.

Còn tôi, mỗi lần nghĩ về cả “chiến dịch thái điến” kia, tôi chỉ biết cười chua chát. Người ngoài nghe chắc thấy buồn cười – một bà chủ điên rồ, gom cả đàn mèo đi thiến tập thể. Nhưng với tôi, đó là một kỷ niệm vừa ngốc nghếch vừa thấm thía.

Có lẽ, tình yêu đích thực không nằm ở việc bảo vệ bằng mọi giá, mà ở chỗ học cách buông tay đúng lúc.

Đêm cuối cùng viết những dòng này, con mèo nhà tôi đang cuộn tròn ngủ trong lòng tôi, hơi thở đều đều. Tôi khẽ thì thầm:
– Xin lỗi, mẹ đã làm nhiều điều sai. Nhưng mẹ sẽ học lại, học cách yêu con đúng cách hơn.

Nó chẳng trả lời, chỉ khẽ rung tai. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi biết, cả tôi và nó đều đã trưởng thành thêm một chút.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt