Con gái tôi nhất quyết muốn cưới một kẻ cặn bã có tiền sử bạo lực gia đình và đã qua ba đời vợ, tôi đã cố hết sức để thuyết phục con bé.
Nhưng con bé lại nói với tôi: “Mẹ bất hạnh trong hôn nhân nên cũng muốn con không được hạnh phúc giống mẹ hay sao.”
Ngày hôm sau, khi con bé trộm hộ khẩu để đi đăng ký kết hôn với gã đó, tôi đã đổi tên người thừa kế Tập đoàn thành con gái nuôi tại cuộc họp cổ đông.
Xem như tôi đã hiểu.
Huyết thống không quan trọng, quan trọng là ai thừa hưởng trí tuệ của tôi.
01.
Tôi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ. Vì thế mà chồng tôi chê tôi quá mạnh mẽ, rồi bỏ ra nước ngoài cùng một người phụ nữ dịu dàng.
Anh ta bỏ mặc tôi một mình, làm tôi vừa phải xử lý sổ sách tài chính của công ty, vừa cho con gái Hân Hân bú sữa.
Hân Hân chưa từng phải trải qua những ngày tháng khổ cực. Từ khi con bé có thể bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, tôi đã là một nữ doanh nhân đứng đầu danh sách những người giàu có, còn Hân Hân cũng trở thành tiểu thư nhà giàu được nhiều người chú ý.
Con bé học tại trường tư thục quý tộc tốt nhất, thành tích luôn nằm trong top đầu – cho đến cuối kỳ, khi tôi được nhà trường mời lên mới biết, những điểm số này là do còn bé dùng tiền ép buộc và mua chuộc học sinh nghèo làm bài thi hộ.
Sau kỳ thi đại học, con bé dựa vào khoản tài trợ khổng lồ mà tôi quyên góp cho trường để du học nước ngoài. Hàng tháng, con bé đều viết thư khóc lóc kể lể rằng tiền sinh hoạt không đủ, nhưng cuối cùng tôi phát hiện ra toàn bộ số tiền đó đều bị con bé dùng để theo đuổi thần tượng và mua thứ hạng trên bảng xếp hạng.
Tôi luôn nghĩ rằng con bé còn nhỏ, chờ khi lớn lên sẽ tự khắc trưởng thành hơn.
Không ngờ khi trưởng thành, con bé lại mang về cho tôi một thứ như thế này.
“Mẹ, đây là James.”
Khi tôi đang họp với các cổ đông trong công ty, Hân Hân đã kéo tay người đàn ông đó xông vào, ngọt ngào tuyên bố trước mặt mọi người.
“Con đã bàn với anh ấy rồi, sẽ để anh ấy bắt đầu từ vị trí Giám đốc Marketing.”
Tất cả các cổ đông đều im lặng, nhìn tôi như đang xem một vở kịch hay. Tôi cảm thấy mặt mình đang nhanh chóng đỏ bừng, nóng ran.
“Hân Hân.” Tôi đè nén cơn giận, “Chúng ta đang họp một cuộc họp rất quan trọng, con có thể đưa James ra ngoài trước được không?”
“Ơ kìa mẹ.” Hân Hân chạy tới, nắm tay áo tôi lắc lắc, “Đây không phải là công ty nhà mình sao? James cũng không phải người ngoài.”
Tay cầm tập tài liệu của tôi cứng đờ, lạnh ngắt, cảm thấy cả đời này chưa từng mất mặt đến vậy.
Phó giám đốc Uông của Phòng Nhân sự vẫy tay ra hiệu cho các cổ đông rời khỏi phòng họp, giúp tôi thoát khỏi tình cảnh này: “Như vậy đi, mọi người hãy tạm thời tiêu hóa nội dung bài phát biểu vừa rồi của sếp Tô, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc họp vào lúc ba giờ chiều.”
Không ngờ, Hân Hân lại không vui.
“Chú Uông, chú làm gì vậy? Cháu sắp công bố chức vụ của James mà, sao chú lại bảo mọi người ra ngoài?”
Phó giám đốc Uông vừa tức giận vừa buồn cười: “Cô Tô, quy trình bổ nhiệm nhân sự của công ty rất nghiêm ngặt, không phải cứ muốn công bố là công bố được.”
“Tại sao chứ?” Hân Hân tức giận, “Mẹ cháu chỉ có một đứa con gái là cháu, công ty sau này không phải của cháu thì còn có thể là của ai nữa?”
“Công việc của các chú đều do cháu ban cho đấy, giờ cháu muốn James làm Giám đốc Marketing!”
Phó giám đốc Uông khó xử nhìn tôi. Tôi giữ vẻ mặt lạnh như nước, thấp giọng nói: “Cậu vất vả rồi. Cậu đưa các đồng nghiệp ra ngoài trước đi.”
Phó giám đốc Uông gật đầu, Hân Hân bất mãn nhìn tôi: “Mẹ!”
Sau đó, con bé quay đầu lại ngăn cản những người đang rời đi: “Này, mấy người không được đi, có nghe thấy không…”
“Tô Hân Hân!”
Tôi quát lớn.
Lúc này, Hân Hân mới chịu im lặng, nhưng rõ ràng là con bé không vui, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ấm ức vừa tức giận.
“Mẹ, chính mẹ bảo con phải học cách quản lý công ty mà.”
“Quản lý công ty là như thế này sao?” Cánh cửa đóng lại, căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại ba người chúng tôi. Cuối cùng, tôi không kiềm chế cơn giận của mình nữa, chỉ vào James và hỏi Hân Hân, “Con có biết Giám đốc Marketing phải gánh trách nhiệm lớn như thế nào không? Cậu ta có tư cách gì để ngồi vào vị trí này?”
Hân Hân bĩu môi: “James siêu giỏi! Là do mọi người có thành kiến với anh ấy thì có.”
Tôi lạnh lùng quan sát James, cậu ta có một gương mặt quyến rũ mà phụ nữ rất thích, không thua kém những ngôi sao thần tượng mà giới trẻ hiện nay đang phát cuồng.
Nhưng từ lúc bước vào, cậu ta luôn đứng thờ ơ ở phía sau, để người phụ nữ của mình ở phía trước xông pha chiến đấu. Trực giác mách bảo tôi rằng người đàn ông này tuyệt đối không đáng tin cậy.
Tôi lạnh lùng nói: “Dù sau này công ty này có thuộc về con hay không, thì ít nhất bây giờ, nó là do mẹ quyết định.”
“Người đàn ông này đừng hòng bước vào công ty của mẹ làm việc.”
“Mẹ!!”
Tôi đóng sầm cửa bỏ đi, gọi cho bảo vệ: “Lên mời hai người trong phòng họp ra ngoài, không được để họ bước vào công ty một bước.”
02.
Về đến nhà, tôi thấy con gái nuôi Tiểu Nhã đang nấu ăn trong bếp.
“Dì Tô, dì về rồi ạ.” Tiểu Nhã quay lại, mỉm cười với tôi, “Con đang hầm gà ác táo đỏ, lát nữa dì nếm thử nhé, bổ khí huyết lắm.”
Tôi mệt mỏi ngồi xuống sofa, gượng cười: “Con cứ tập trung học hành đi, việc nấu nướng để dì lo.”
Tiểu Nhã bưng bát canh đi tới: “Dì yên tâm, con làm xong bài tập lâu rồi — dì Tô, sao sắc mặt của dì trông kém vậy?”
Tôi dùng sức xoa mặt mình.
Từ lúc bị bảo vệ mời ra ngoài, Hân Hân đã từ chối liên lạc với tôi.
Trong nhiều năm qua, tôi luôn tự hỏi, liệu việc sinh ra một cô con gái như thế này, có phải là do cách giáo dục của tôi hay không?.
Nhưng rõ ràng tôi đã áp dụng phương pháp giáo dục như vậy với Tiểu Nhã. Con bé là con gái của tài xế nhà tôi, cha mẹ con bé đã qua đời trong một vụ tai nạn xe, họ hàng thân thích không ai chịu nhận nuôi, nên tôi đưa con bé về sống cùng mình.
Thoắt cái đã vài năm trôi qua, cô nhóc nhỏ bé ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ, sắp tốt nghiệp cấp ba. Nguyện vọng đại học của con bé là ngành Quản trị kinh doanh của Đại học Thanh Hoa. Theo lời giáo viên, với thành tích của Tiểu Nhã, khả năng đỗ là rất cao.
Cũng có không ít chàng trai viết thư tình cho Tiểu Nhã, đứa bé này đều cất vào chiếc hộp sắt cạnh bàn học, định sau kỳ thi đại học mới mở ra xem.
“Dì không sao, con mau đi ôn bài đi.”
“Vậy dì nhớ uống canh nhé.”
Tôi vừa uống xong bát canh Tiểu Nhã nấu, cảm thấy tâm trạng đã bình tĩnh lại đôi chút thì nhận được cuộc gọi từ Hân Hân.
Con bé không chịu về nhà, hẹn tôi ra quán cà phê gần nhà để nói chuyện.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, con bé đã đòi tôi 800.000 tệ.
“Mẹ, nếu mẹ đã không đồng ý để James vào công ty làm, vậy thì mỗi người lùi một bước, để anh ấy tự khởi nghiệp.”
“800.000 tệ này là vốn khởi nghiệp.”
Tôi kiên nhẫn nghe Tô Hân Hân kể lại kế hoạch khởi nghiệp mà vừa nghe đã biết là lừa đảo. Cổ họng dâng lên cảm giác đắng chát: “Mẹ sẽ không đưa.”
“Mẹ! Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ?!” Hân Hân tức giận, lớn tiếng đến mức cả quán cà phê đều quay qua nhìn về phía bên này, “Con đã hứa với James là về nước sẽ để anh ấy làm Giám đốc Marketing. Mẹ thì hay rồi, vừa về đã làm con mất hết mặt mũi.”
“Giờ con cũng đã nhượng bộ đến thế rồi, chỉ có 800.000 tệ thôi, có nhiều đâu? Mua mấy cái túi cũng hết 800.000 tệ, chút tiền này mà mẹ cũng không đồng ý là sao?!”
Tôi đau lòng nhìn con bé.
Con gái tôi từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, tôi thương con bé không có cha nên muốn bù đắp cho con bé bằng vật chất hết mức có thể.
Cuối cùng, đến hôm nay, con bé không biết xấu hổ mà nói với tôi rằng 800.000 tệ chỉ là một số tiền nhỏ.
Tôi hít một hơi thật sâu, dùng hết sự kiên nhẫn, cố gắng làm cho giọng điệu của mình dịu dàng hơn một chút.
“Hân Hân, con chưa từng kiếm tiền, con không hiểu đâu.”
“800.000 tệ là một số tiền lớn, nhiều người khởi nghiệp phải ăn mì ăn tôm, sống trong tầng hầm chỉ để có được số tiền đó đấy.”
Hân Hân nhướng mày, đầy vẻ khó hiểu: “Vậy thì sao, liên quan gì tới con?”
“Mẹ, con sẽ kết hôn với James, anh ấy là con rể của mẹ chứ không phải người ngoài.”
Tôi lấy ra hai bản tài liệu đặt trước mặt con bé: “Hân Hân, mẹ đã cho người điều tra, James đã kết hôn hai lần rồi, khi con quen cậu ta, cậu ta vẫn chưa ly hôn với vợ cũ.”
“Cậu ta có khuynh hướng bạo lực, từng phải ngồi tù vì bạo lực gia đình với vợ cũ.”
“Tên đàn ông không ra gì như vậy, rốt cuộc con thích nó ở điểm nào?”
Tôi cứ tưởng khi Hân Hân nhìn thấy hai bản tài liệu này, con bé sẽ tỉnh táo lại, nhưng con bé lại đẩy tài liệu ra, rưng rưng nước mắt nhìn tôi.
“Mẹ, con hiểu rồi.”
“James nói đúng, mẹ là một người phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân nên không muốn nhìn thấy người khác được hạnh phúc.”
“Mẹ muốn tất cả mọi người đều giống mẹ, sống trong địa ngục không có tình yêu.”
Ngày hôm sau, cô con gái theo đuổi tình yêu đích thực của tôi đã lấy trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với James.
Tôi đến công ty với đôi mắt thâm quầng, gọi điện cho Phó giám đốc Uông vào: “Không phải trước đó tôi đã nói với cậu, đợi Tô Hân Hân về, cậu sẽ dẫn con bé đi học việc sao?”
Phó giám đốc Uông, người đã trải qua bao trận chiến trong thương trường, lộ ra vẻ mặt đau khổ tột cùng, như thể nhiệm vụ này là cực hình lớn nhất trên thế giới. Cậu ta không dám để tôi nhìn thấy vẻ mặt này, vội vàng cúi đầu: “Vâng, tôi đã chuẩn bị xong…”
“Không cần.” Tôi bình tĩnh ngắt lời cậu ta, “Tuần tới Tiểu Nhã sẽ thi xong, cậu phụ trách dạy Tiểu Nhã là được.”
Phó giám đốc Uông đột ngột ngẩng đầu lên, người lão luyện trong giang hồ luôn giữ vẻ mặt bình thản này, cuối cùng vẫn không thể che giấu được sự vui mừng lộ rõ trên mặt. Cậu ta chạy tới xoa vai đấm lưng cho tôi: “Ôi, Chủ tích Tô! Cuối cùng chị cũng tỉnh táo rồi!”
Tôi Không Cần Đứa Con Không Hiểu Biết
Tác giả: 卫雨 (Vệ Vũ) | Chương: 1 | Lượt xem: 10,878