Tin tức lan truyền rất nhanh.
Tối thứ sáu, tôi và Tiểu Nhã đang dùng bữa ở nhà hàng thì Tô Hân Hân đột nhiên lao vào như một cơn gió.
Con bé kéo Tiểu Nhã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi thẳng tay tát vào mặt con bé.
Trong nhà hàng có rất nhiều thực khách, trong chốc lát mọi người đều đặt đũa xuống rồi nhìn về phía này.
“Đồ trà xanh, tôi đã sớm nhìn ra cô không phải thứ tốt đẹp gì.” Tô Hân Hân lớn tiếng hung hãn nói: “Từ ngày đầu tiên bước chân vào nhà chúng tôi, cô đã nhắm đến tài sản của gia đình tôi. Giờ cô nghĩ mình đạt được mục đích rồi đúng không?”
Tiểu Nhã ôm mặt, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống: “Chị, em không có…”
“Ôi trời ơi, nghe cái giọng điệu trà xanh kìa.” Tô Hân Hân nhếch môi, cười nhạt, “Chỉ dựa vào mấy lời lẽ này mà muốn lừa mẹ tôi à? Đừng có mơ! “
Tô Hân Hân giơ tay định tát thêm cái thứ hai, tôi lao tới nắm lấy cổ tay con bé.
“Mẹ…”
Tôi vung tay tát mạnh vào mặt Tô Hân Hân, khiến con bé khuỵu xuống đất.
Con bé ngước lên nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sửng sốt và không dám tin.
Khuôn mặt tôi lạnh lùng, không chút cảm xúc: “Trước giờ mẹ không hiểu được ngôn ngữ của giới trẻ các con, hôm nay xem như mẹ đã hiểu.”
“Hóa ra ngoan ngoãn, chăm chỉ, không gây phiền phức cho người khác thì bị gọi là trà xanh.”
“Hóa ra lễ phép, có giáo dưỡng, sống tử tế thì bị gọi là trà xanh.”
“Hóa ra biết quan tâm đến người khác, hy sinh vì người khác cũng bị gọi là trà xanh.”
“Hân Hân, nếu ‘trà xanh’ là như vậy thì mẹ mong con có thể làm ‘trà xanh’ cả đời.”
Tô Hân Hân ngơ ngác nhìn tôi.
“Mẹ đã cho con rất nhiều, rất nhiều cơ hội.” Tôi nhẹ giọng nói, “Là do chính con đã lãng phí những cơ hội này.”
“Mẹ sẽ không đến dự đám cưới của con. Của hồi môn, mẹ cũng sẽ không lo.”
Tô Hân Hân nhìn tôi, một lúc sau mới đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, tốt nhất là cắt đứt quan hệ mẹ con đi.”
Tôi im lặng một rồi bật cười.
“Lời này thật quen thuộc.”
“Hân Hân, từ nhỏ đến lớn, con đã dùng câu này để uy hiếp mẹ bao nhiêu lần rồi?”
“Chỉ cần mẹ không mua đồ cho con, không gửi tiền cho con, con lại đòi cắt đứt quan hệ.”
“Con à, con không hiểu đâu, cái trò “nhốt mình trong phòng không ăn uống” này chỉ có tác dụng với những bậc cha mẹ yêu thương con thôi.”
Trong nhà hàng có rất nhiều người tụ tập, họ ngồi quanh đó chỉ trỏ và bàn tán. Tôi đối diện với ánh mắt của những người xung quanh, bình thản nói: “Tô Hân Hân, là con nói muốn cắt đứt quan hệ mẹ con, mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của con.”
“Mẹ cũng hy vọng con nhớ kỹ lời mình đã nói, đừng để sau này phải hối hận.”
04.
Tôi và Tiểu Nhã vừa mới về đến nhà, thì Phó giám đốc Uông đã đến ngay sau đó.
Tôi bảo Tiểu Nhã về phòng nghỉ ngơi, rồi mời Phó giám đốc Uống ngồi xuống ghế sofa: “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói.”
Lão Uông lau mồ hôi trên mặt: “Sếp Tô, video chị đánh Tô Hân Hân trong nhà hàng đã lan truyền khắp mạng rồi.”
Cậu ấy mở điện thoại ra cho tôi xem. Trên mạng không chỉ có video tôi đánh Tô Hân Hân trong nhà hàng mà còn có cả video lần chúng tôi đối chất ở quán cà phê.
“Chị nói xem sao lại trùng hợp thế chứ, cả hai lần đều bị mấy người rảnh rỗi quay lại.”
Tôi không quá ngạc nhiên: “Bình thường thôi, thời đại Internet mà.”
Lão Uông lấy laptop ra, mở tài liệu cho tôi xem: “Về gã James này, em đã điều tra kỹ lý lịch của cậu ta.”
“Cậu ta là một kẻ lừa đảo lão luyện. Trước đây ở nước ngoài, cậu ta dựa vào mạng xã hội để tiếp cận các cô gái, chuyên nhắm vào những cô gái xuất thân giàu có, ít kinh nghiệm tình trường.”
“Cậu ta kết giao với một nhóm lừa đảo khác, cùng nhau phối hợp diễn kịch, thậm chí còn tạo ra mấy màn anh hùng cứu mỹ nhân giả – ví dụ như vài người giả làm cướp chặn đường cướp bóc cô gái, rồi nam chính từ đâu xuất hiện, đánh đuổi mấy người đó chạy mất, trong lúc đánh nhau vì bảo vệ cô gái mà bị thương.”
“Nói chung, mọi chiêu trò của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đều được bọn chúng diễn đủ cả, đảm bảo các cô gái không thể không rơi vào bẫy.”
“Sau khi hẹn hò với các cô gái được vài tháng, cậu ta sẽ mất liên lạc, rồi một người tự xưng là “bạn” của cậu ta sẽ đến gặp cô gái, nói rằng gia đình cậu ta phá sản, đang bị kẻ xấu truy đuổi và cần gấp một khoản tiền để xoay xở, nếu không cậu ta sẽ gặp nguy hiểm.”
“Bọn chúng đông người, diễn giống như thật khiến các cô gái cuối cùng tin tưởng và làm đủ mọi cách để gom góp tiền cho “hoàng tử đang gặp khó khăn” của mình.”
“Trước đây, hình như có một vụ bị lộ, còn khiến một cô gái mất mạng, nhưng không biết là vì không chứng cứ hay lý do nào khác, cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì.”
Phó giám đốc Uông lo lắng nhìn tôi: “Sếp Tô, Hân Hân tuy được nuông chiều tử nhỏ, có đôi lúc không hiểu chuyện, nhưng giờ xem ra người đàn ông này càng nguy hiểm hơn, rất có thể cô ấy sẽ chịu thiệt thòi lớn.”
Mặt tôi không cảm xúc: “Cậu cũng thấy rồi đấy, có phải tôi không khuyên bảo hay mắng mỏ gì nó đâu? Căn bản là không ngăn cản được, chịu thiệt là do nó lựa chọn.”
“Sếp Tô.” Phó giám đốc Uông vẫn cố gắng thuyết phục tôi, “Tôi đã kiểm tra điểm số của Hân Hân. Trước đây quả thực không tốt, nhưng từ năm ngoái cô ấy đã có sự tiến bộ.”
“Tìm học sinh giỏi để thi hộ chứ gì, đâu phải nó chưa từng làm chuyện này.”
“Không giống lắm. Nếu là học sinh giỏi thi hộ thì kết quả phải tăng vọt hơn. Nhưng điểm số của cô ấy tiến bộ rất chậm, chỉ mới thoát khỏi vị trí đội sổ, bắt đầu không còn trượt môn nữa, chắc là do cô ấy tự học.”
Tôi liếc nhìn cậu ta: “Lão Uông, cậu ghét Tô Hân Hân nhất mà, sao giờ lại nói giúp cho nó?”
Lão Uông còn muốn nói thêm gì đó, liền bị tôi vẫy tay ra hiệu tiễn khách: “Con gái tôi, tôi biết. Lão Uông, cũng muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Sau khi Lão Uông rời đi, Tiểu Nhã từ trong phòng bước ra, ngồi cạnh tôi.
Tôi chạm vào mặt con bé, trắng mịn, không có vết sưng đỏ nào.
Tiểu Nhã biết tôi đang nghĩ gì, mỉm cười nói: “Dì yên tâm, chị ấy không dùng nhiều sức đâu.”
Tôi và Tiểu Nhã cùng đi đến phòng Tô Hân Hân: “Dì Tô, con nghĩ như thế này, nếu hôm nay dì và chị đã nói sẽ cắt đứt quan hệ, vậy thì đồ đạc của chị có phải cũng nên đóng gói đưa cho chị ấy không?”
Tôi xoa đầu Tiểu Nhã, cảm thấy rất vui: “Con ngoan, quả nhiên vẫn là con cẩn thận, chúng ta cũng phải chú ý làm tốt mọi chi tiết.”
Trên bàn của Tô Hân Hân có một khung ảnh, trong ảnh là Tô Hân Hân khi mới học hết tiểu học, tóc buộc đuôi ngựa cao, nụ cười rạng rỡ. Một tay cô ấy tạo dáng chữ V, tay còn lại ôm vai một bé gái. Bé gái đó tóc ngắn, đeo kính, trên mặt là nụ cười ngại ngùng.
Tôi nhìn bức ảnh, trầm mặc một lúc rồi cầm khung ảnh lên.
“Trừ bức ảnh này, những thứ khác đóng gói gửi cho con bé.”
Tôi Không Cần Đứa Con Không Hiểu Biết
Tác giả: 卫雨 (Vệ Vũ) | Chương: 2 | Lượt xem: 10,877