Một tuần sau, tôi được biết James không hề đi đăng ký kết hôn với Tô Hân Hân.
Chẳng những không đăng ký, cậu ta còn nổi trận lôi đình với Tô Hân Hân.
Khi tôi ra khỏi công ty, Tô Hân Hân đang khóc lóc, quỳ trước cửa công ty. Rất nhiều người đi đường vây quanh con bé, chỉ trỏ và bàn tán.
Vừa thấy tôi bước ra khỏi cửa, Tô Hân Hân đã bò đến cạnh tôi, ôm lấy chân tôi.
“Con xin mẹ, mẹ cho con ít tiền đi.”
“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải cho cô bất kỳ khoản phí nào, chúng ta đã cắt đứt quan hệ mẹ con rồi mà, đúng không?”
Vẻ mặt của tôi lạnh lùng đến cực điểm.
Tiểu Nhã đi phía sau, lúc này cũng bước đến bên cạnh tôi. Hôm nay là ngày tôi giới thiệu con bé với các thành viên trong Hội đồng quản trị của công ty. Con bé đặc biệt ăn diện một phen, mặc bộ vest nhỏ của Prada, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, vừa xinh đẹp vừa tinh tế.
Tô Hân Hân chưa nhìn thấy Tiểu Nhã thì còn đỡ, nhưng vừa trông thấy, đôi mắt lập tức đỏ ngầu.
Con bé như phát điên lao tới túm tóc Tiểu Nhã, giằng co dữ dội: “Là cô! Chính cô đã cướp đi tất cả những gì thuộc về tôi!”
Lúc đầu, Tiểu Nhã chỉ muốn lùi lại tránh né, nhưng sau đó cũng tức giận, nắm lấy cổ áo Tô Hân Hân, đẩy mạnh con bé ra xa.
“Chị cảm thấy như vậy còn chưa đủ mất mặt đúng không?!” Tiểu Nhã quát Tô Hân Hân, “Vì một người đàn ông mà biến mình thành thế này, chị thật sự khiến chúng tôi mất hết mặt mũi!”
Những người đứng xem xung quanh vốn đang bàn tàn xì xào, nghe thấy vậy lại càng xôn xao hơn.
Đoạn video tôi và Tô Hân Hân tranh cãi kịch liệt ở quán cà phê và nhà hàng trước đó đã lan truyền trên mạng. Giờ đây, Đại tiểu thư nhà họ Tô lại vì tình mà quỳ trước cổng trụ sở công ty, một tin tức giật gân thế này đương nhiên không thể bỏ qua. Lúc này, trong đám đông hiếu kỳ đã xuất hiện vô số súng dài, súng ngắn: súng dài là camera tele*, còn súng ngắn là điện thoại di động – có thể thấy không chỉ có các phóng viên, mà còn có không ít blogger tự do đến săn tin.
(*长焦摄像机: Camera tele: là loại camera với ống kính vật lý ngắn hơn đáng kể so với chiều dài tiêu cự mà nó hỗ trợ. Ống kính này có góc nhìn rất hẹp, được thiết kế đặc biệt để chụp những vật thể ở xa. Cơ chế hoạt động của nó được gọi là zoom quang học, giúp camera chụp được những vật thể ở xa hơn so với tiêu cự bình thường mà vẫn duy trì chất lượng hình ảnh.)
Tôi gần như có thể tưởng tượng được cảnh tượng hôm nay trên mạng sẽ náo nhiệt đến mức nào.
Quả nhiên, lúc tôi và Tiểu Nhã về đến nhà, Weibo và Douyin đã loạn cào cào, video Tô Hân Hân quỳ gối đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt.
[Sốc! Con gái chủ tịch quỳ gối vì tình, nam chính rốt cuộc là ai?]
Bên dưới lập tức xuất hiện một bài bóc phốt nặc danh.
[Tôi là nhân viên nội bộ trong công ty này, hôm đó nữ chính dẫn bạn trai đến công ty, tôi đã lén chụp một bức ảnh.]
Đính kèm là bức ảnh chụp ngày James được Tô Hân Hân dẫn đến họp cổ đông.
Bức ảnh chụp rõ nét, lại còn là chính diện.
Sức mạnh của cư dân mạng quả thực không thể xem thường, ngay lập tức đã bắt đầu đào bới thông tin.
[Chờ đã, hình như tôi từng thấy người này trên mục tin xã hội ở trang mạng nước ngoài thì phải.]
[Tôi cũng từng thấy! Có phải là cái gã pig butchering* không?]
(*杀猪盘: Pig butchering: nghĩa đen là “giết mổ heo”, dùng để chỉ một loại hình lừa đảo mà kẻ gian sẽ tạo dựng niềm tin với nạn nhân, sau đó dụ dỗ họ đầu tư vào các dự án tiền điện tử giả mạo. Việc “giết mổ” xảy ra khi tài sản của nạn nhân bị kẻ gian đánh cắp.)
[Đúng, đúng…]
[Hóa ra Đại tiểu thư nhà họ Tô vì một kẻ pig butchering mà xích mích với gia đình mình à?]
Tôi đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu rồi nằm xuống ghế sofa.
Bên cạnh, Tiểu Nhã cầm tấm ảnh tốt nghiệp tiểu học của Tô Hân Hân, lẳng lặng nhìn.
“Dì Tô, con nhớ ra rồi, con đã gặp chị gái này.”
Con bé chỉ vào bé gái tóc ngắn ngượng ngùng đứng cạnh Tô Hân Hân.
“Khi đó con mới đến nhà dì, chị ấy đến làm bài tập, con vô tình làm hỏng bút của chị ấy nhưng chị ấy không giận con, còn dùng giấy viết văn gấp máy bay cho con chơi.”
Tiểu Nhã lặng lẽ vuốt bức ảnh: “Chị ấy là một người rất dịu dàng, hòa nhã — chị ấy tên là gì nhỉ?”
“Lý Huệ.” Tôi khẽ đáp.
Tiểu Nhã gật đầu, đặt bức ảnh xuống. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là Phó giám đốc Uông.
“Sếp Tô, có một số tài liệu cần ký gấp, xin chị xem qua…”
Khi tôi ký tên, Tiểu Nhã ngồi bên cạnh. Điện thoại của con bé đột ngột vang lên, một đoạn ghi âm được gửi đến hộp thư của con bé.
Con bé nghe qua một lần, ngay sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
“Dì Tô, dì nghe thử cái này.”
Đoạn ghi âm này là cuộc trò chuyện giữa James và Tô Hân Hân.
James: “Em điên à? Sao lại đến trước cổng công ty mẹ em gây chuyện? Giờ cả thế giới đều đang điều tra anh, mấy tin tức cũ lại bị lôi ra hết rồi.”
Tô Hân Hân: “Em xin lỗi honey, em không nghĩ lại thành ra như vậy… nhưng anh đừng lo. Dù sao mấy tin tức đó đều là giả, em tin anh vô tội.”
James (im lặng một lúc): “Anh biết, nhưng em không hiểu đâu. Anh có vài kẻ thù ở trong nước. Vốn dĩ họ không biết anh đã về nước, giờ thì hay rồi, cư dân mạng đang đào ra hết mọi chuyện, đám người đó sẽ nhanh chóng tìm đến anh thôi.”
Tô Hân Hân: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta nhanh chóng ra nước ngoài?”
James (vô cùng tức giận): “Em nói dễ nghe nhỉ, ra nước ngoài thì phải có tiền! Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, tài khoản của anh bị khóa rồi, nếu không có nguồn tiền mới chuyển vào thì không thể mở khóa được! Chính em bảo có thể xin được tiền từ mẹ em nên anh mới về nước cùng em. Giờ thì sao? Em đã phá hỏng tất cả mọi thứ!”
Tô Hân Hân (khóc nức nở): “Anh đừng lo, em biết một cách có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Giọng của Tô Hân Hân rất nhỏ, đoạn này trong bản ghi âm nghe không rõ ràng.
Một lúc sau, tiếng kêu kinh ngạc của James vang lên: “Em bị điên à?!”
Còn chưa nói xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, kèm theo đó là một giọng nam thô lỗ: “James?! James, tao biết mày đang ở bên trong, đừng hòng trốn!”
Ngay sau đó là tiếng hốt hoảng, tiếng bước chân, rồi đoạn ghi âm bị ngắt quãng.
Phó giám đốc Uông đứng bên cạnh nghe thấy, tò mò hỏi Tiểu Nhã: “Sao cháu lại có đoạn ghi âm này?”
Tiểu Nhã do dự một lúc, rồi trả lời Phó giám đốc Uông: “Hôm nay, lúc Tô Hân Hân tới gây chuyện, xô xát với cháu, cháu đã gắn một thiết bị nghe lén lên áo của chị ấy.”
Nếu là người khác, e rằng đã bị lời giải thích này của Tiểu Nhã đánh lừa, nhưng Phó giám đốc Uông là người đã lăn lộn trong giới nhiều năm, theo bản năng nhận ra Tiểu Nhã có chút căng thẳng.
“Không đúng.” Phó giám đốc Uông quan sát Tiểu Nhã rồi lại nhìn tôi, “Sao tôi cứ cảm thấy có gì đó mờ ám trong chuyện này?”
“Với lại, người gõ cửa trong đoạn ghi âm vừa rồi là ai?”
“Chắc là người đến đòi nợ. không phải James đã nói anh ta có rất nhiều kẻ thù trong nước sao?”
Lão Uông nheo mắt, lắc đầu: “Phải không? Sao tôi lại cảm thấy giọng nói đó giống giọng Tiểu Thái ở bộ phận an ninh công ty chúng ta vậy?”
Tiểu Nhã nhìn tôi với vẻ mặt tái nhợt, tôi mỉm cười.
“Thôi được rồi, Tiểu Nhã, nói thật với cậu ấy đi, chú Uông của con không phải người ngoài.”
06.
Nửa tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.
Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng của Tô Hân Hân: “Mẹ, nếu mẹ còn muốn giữ mạng cho con nhỏ trà xanh kia thì mang 20 triệu tiền mặt đến đây.”
Tôi lo lắng đến mức gần như lạc cả giọng: “Tô Hân Hân, con định làm gì? Tiểu Nhã mới mười tám tuổi–“
Điện thoại đột ngột bị cúp máy.
Tôi lập tức nhờ người điều tra, chẳng bao lâu đã nhận được tin.
Gần đây, Tiểu Nhã mới thi xong bằng lái xe, nên đã tìm một người hướng dẫn đi cùng để tập lái xe trên đường.
Định vị GPS được cài đặt trên điện thoại di động của Tiểu Nhã cho thấy nửa tiếng trước, xe của con bé đã rời khỏi lộ trình ban đầu, chạy thẳng về phía ngoại ô.
Thông tin cá nhân mà người hướng dẫn này để lại ở trường dạy lái xe toàn bộ là giả.
Có thể đoán ra được, tên đó chính là một trong những “diễn viên” dưới trướng của James.
James vốn không định liều lĩnh đến mức này, nhưng không còn cách nào khác, gần đây liên tục có người tìm đến cửa gây chuyện với cậu ta.
Vì muốn xây dựng hình ảnh một chàng trai giàu có để lừa tình lừa tiền các cô gái, James đã từng vay mượn rất nhiều tiền để thuê những biệt thư sang trọng và xe hơi đắt tiền. Sau đó, khi không thể tiếp tục ở lại trong nước được nữa, cậu ta đã bỏ ra nước ngoài.
Lần này, cậu ta đồng ý cùng Tô Hân Hân về nước, chắc chắn vì cảm thấy đây là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, không ăn không được — Tô Hân Hân là con gái duy nhất trong gia đình, không có tình huống anh chị em tranh giành tài sản như những gia đình giàu có khác, có thể dễ dàng hưởng trọn gia sản. Hơn nữa, con bé còn ngu ngốc đến mức dễ dàng bị thao túng.
Không ngờ sau khi trở về nước, mọi chuyện lại không suôn sẻ như cậu ta tưởng, Nhìn tình hình có vẻ như sắp gặp rắc rối, James sợ nếu không đi ngay thì sẽ không còn cơ hội, cho nên cậu ta mới muốn nhanh chóng kiếm một khoản tiền rồi cao chạy xa bay.
Tôi Không Cần Đứa Con Không Hiểu Biết
Tác giả: 卫雨 (Vệ Vũ) | Chương: 3 | Lượt xem: 10,875