Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tôi Không Cần Đứa Con Không Hiểu Biết > Chương 4: .

Tôi Không Cần Đứa Con Không Hiểu Biết

Tác giả: 卫雨 (Vệ Vũ) | Chương: 4 | Lượt xem: 10,876

Chương 4: .

Tôi làm theo yêu cầu của Tô Hân Hân, một mình lái xe ra ngoại ô.

Trong một nhà kho cũ bỏ hoang, tôi nhìn thấy một đám người, cả nam lẫn nữ.

Họ đều là đồng bọn của James.

Trong mỗi lần lừa đảo của James, có người trong số họ là “đối tác làm ăn” của cậu ta, có người là “quản gia và vệ sĩ” của cậu ta, và cũng có một số người là “bạn gái cũ đã làm cậu ta tổn thương sâu sắc”.

Họ đã cùng James diễn trọn vai nhân vật, nhờ đó mà kiếm bộn tiền. Còn những cô gái bị lừa, có người không dám lên tiếng vì sợ bị gán cho cái mác “Cô gái ngu ngốc hám của”, cũng có người đã yên nghỉ dưới lòng đất, kết thúc cuộc sống trong đau khổ và tuyệt vọng.

Tô Hân Hân đứng cạnh James, bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn đội mũ trùm đầu, đang dùng dao khống chế Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã vừa thấy tôi tới liền bật khóc, con bé không dám lên tiếng, chỉ khẽ nức nở.

Tôi đặt chiếc vali xuống: “Tiền tôi mang đến rồi, người tôi sẽ đưa đi.”

James liếc nhìn chiếc vali: “20 triệu, có thể nhét vừa một cái vali nhỏ như thế này sao?”

Tôi lạnh lùng nói: “Cậu có biết 20 triệu tiền mặt là bao nhiêu không? Sao tôi có thể gom đủ số tiền đó trong thời gian ngắn như vậy được?”

Người phụ nữ đứng bên cạnh James có mái tóc dài xoăn sóng lớn, son môi đỏ đậm. Tôi đã xem qua tin tức, trong các màn diễn của James, người phụ nữ này luôn đóng vai “bạn gái cũ đã lừa tiền cậu ta và thường xuyên quay lại tống tiền” để các cô gái tin rằng James đã từng bị tổn thương tình cảm rất sâu sắc.

Lúc này, cô ta vén tóc lên, nhíu mày nói: “Anh, cái này khác với những gì anh nói.”

Bên cạnh, mấy người đàn ông cao lớn cũng lộ vẻ mặt không mấy thiện cảm, thấp giọng nhắc nhở: “Chúng ta nhiều người như vậy.”

Biết bao nhiêu người liều mạng như thế, vậy mà tôi chỉ mang theo vài trăm nghìn tệ, rõ ràng là không đủ để họ chia.

James cau mày, túm tóc Tô Hân Hân: “Chuyện này là sao? Chính cô bảo tôi là mẹ cô có thể gom được 20 triệu tiền mặt!”

“Có thể… mà…” Tô Hân Hân đau đớn, vừa khóc vừa nói, “Mẹ em có tiền, chắc chắn có tiền!”

Sự kiên nhẫn của James sắp cạn kiệt, cậu ta giơ tay định đánh Tô Hân Hân. Tô Hân Hân liền gào khóc: “Đừng đánh em! Để em nói với mẹ!”

Tô Hân Hân khóc lóc quỳ xuống, bò về phía tôi: “Mẹ, mẹ có 20 triệu mà, đúng không? Hay là mẹ không muốn bỏ ra số tiền này cho Tiểu Nhã? Có phải trong lòng mẹ, con vẫn là đứa con gái duy nhất của mẹ…”

Tôi chán ghét lùi về phía sau: “Đừng lại gần tôi, tôi không có đứa con gái như cô.”

Tô Hân Hân vẫn khóc, tiếp tục bò về phía tôi: “Đừng mà mẹ, cầu xin mẹ tác thành cho bọn con…”

Tôi lùi lại một bước thì con bé tiền một bước, cho đến khi James nhận ra có gì đó không đúng thì chúng tôi đã cách xa họ mấy chục mét rồi.

Đúng lúc này, còi báo động vang lên, bên ngoài vọng vào tiếng hét lớn của cảnh sát: “Không được nhúc nhích!”

James theo phản xạ nhìn sang, cảnh sát đã đến, nhưng trong tay cậu vẫn còn con tin, con tin có thể giúp cậu kéo dài thời gian —

Quay đầu lại, cậu ta liền sững người.

Lúc Tô Hân Hân gào thảm thiết để thu hút sự chú ý của mọi người, người đàn ông cao lớn kia không biết từ lúc nào đã đưa Tiểu Nhã lùi sang một bên. Người phụ nữ tóc xoăn sóng lớn đứng gần người đàn ông kia nhất, cố gắng lao lên ngăn cản nhưng lại bị người đàn ông đá văng ra xa.

Người đàn ông cởi mũ trùm đầu, bảo vệ Tiểu Nhã chạy về phía chúng tôi.

“Sếp Tô.”

Tôi gật đầu với cậu ta. Chàng trai cao lớn này chính là “giáo viên hướng dẫn” mà Tô Hân Hân cử đến để bắt cóc Tiểu Nhã, cậu ta còn có một thân phận khác — chính là cháu của Phó giám đốc Uông.

James sững sờ. Khi cảnh sát bắt cậu ta, cậu ta ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt đầy sự khó hiểu.

“Tô Hân Hân…”

Tô Hân Hân đứng tại chỗ, con bé run rẩy như vừa chạy xong một chặng đường dài. Tiểu Nhã bước đến nắm lấy tay con bé, cố gắng truyền cho con bé chút hơi ấm. Tôi cũng đến gần, ôm lấy vai con bé.

“Đừng sợ, mẹ luôn ở bên con.” Tôi thì thầm, “Mẹ tự hào về con.”

James trợn mắt, ánh mắt khó tin nhìn về phía ba mẹ con chúng tôi.

“Tô Hân Hân…” Đến nước này, cuối cùng cậu ta cũng buộc phải nhận ra, “Từ đầu đến cuối, cô đều lừa tôi…”

Tô Hân Hân cụp mắt nhìn James, đôi mắt từng đầy sự si mê giờ đây lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Tại sao?!” James liều mạng giãy giụa, hai cảnh sát suýt nữa không giữ được cậu ta.

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, người đàn ông tự cao tự đại này, người đàn ông dựa vào sự quyến rũ của mình để gây họa cho đời, chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu ta phải chịu thất bại vì một người phụ nữ.

Tô Hân Hân không hề sợ hãi nhìn James, khẽ nói: “Anh còn nhớ Lý Huệ không?”

James sững sờ.

Sau một lúc lâu, cậu ta mới nhớ ra cái tên này.

Tôi nhìn khuôn mặt bảnh trai của cậu ta dần tái nhợt, không còn chút máu.

Cậu ta đã biết sự thật.

07.

Chi bằng để chúng tôi bắt đầu kể lại từ đầu.

Con gái tôi, Tô Hân Hân, trong hơn hai mươi năm đầu, quả thực là một cô tiểu thư ngang ngược.

Con bé dùng tiền của tôi làm xằng làm bậy, các bạn cùng lớp vừa sợ con bé vừa không dám làm mất lòng con bé, thấy con bé là lặng lẽ đi đường vòng.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, con bé không có người bạn thân thiết nào cả.

Ngoại trừ một người, đó là Lý Huệ.

Lý Huệ là bạn cùng lớp của Tô Hân Hân từ hồi tiểu học. Khi không ai muốn ngồi cùng bàn với Tô Hân Hân, cô bé đã chủ động ngồi cạnh. Sau giờ học, hai đứa cùng nhau về nhà, còn cùng làm bài tập.

Một lần khi Lý Huệ đến nhà tôi chơi, tôi hỏi cô bé: “Sao cháu lại muốn chơi với Tô Hân Hân vậy?”

Cô bé trả lời: “Các bạn đều nói Tô Hân Hân rất hư, nhưng cháu cảm thấy cậu ấy không hư như mọi người nói.”

“Với lại, những đứa trẻ hư cũng có cơ hội để thay đổi mà.”

Lý Huệ nói rằng, cô bé muốn trở thành người bạn tốt, giúp những đứa trẻ hư thay đổi.

Thế nhưng đã trải qua những năm tháng cấp hai rồi cấp ba, Tô Hân Hân vẫn chẳng hề thay đổi.

Nhưng có thể khẳng định rằng Lý Huệ vẫn luôn là người bạn duy nhất của Tô Hân Hân. Khi Lý Huệ nhận được học bổng trao đổi và chuẩn bị đi du học, Tô Hân Hân đã nài nỉ tôi tài trợ cho con bé, rồi cùng đi theo ra nước ngoài.

Chỉ là do học khác trường, mỗi người dần có nhóm bạn riêng của mình. Khi kỳ thi cuối kỳ đến gần, Tô Hân Hân không học hành gì, nhưng biết Lý Huệ còn phải học nên con bé ít liên lạc với Lý Huệ hơn.

Đây là chuyện mà Tô Hân Hân hối hận nhất.

Vào một đêm khuya sau khi tăng ca, tôi nhận được cuộc gọi quốc tế từ Tô Hân Hân. Con bé im lặng rất lâu, rồi bật ra những tiếng nức nở nghẹn ngào.

“Mẹ.” Con bé vừa khóc vừa nói, “Lý Huệ đi rồi.”

Lý Huệ chính là cô gái đã bị James ép đến mức nhảy lầu.

James đóng giả làm một chàng trai giàu có, đẹp trai để tiếp cận Lý Huệ, nhưng Lý Huệ thực sự chẳng muốn gì từ cậu ta – nếu cô bé thực sự là một cô gái ham tiền, thì trong suốt mười mấy năm qua cô bé đã có thể moi được rất nhiều tiền từ Tô Hân Hân rồi, nhưng cô bé chưa bao giờ làm vậy.

Cô bé chỉ quá ngoan ngoãn, mười mấy năm đầu đều dành hết thời gian để chăm chỉ học hành và thi cử, không ai dạy cô bé điều gì khác.

Vì vậy, khi James đưa cô bé ấy đi ăn, tặng quà, lái xe mui trần đưa cô bé ra ngoại ô để ngắm sao, dưới bầu trời đầy sao, cậu ta nói muốn ở bên cô bé suốt đời…

Cô gái ngốc nghếch này tưởng rằng đây là tình yêu đích thực.

Cho nên sau này, khi James nói với cô bé rằng cậu ta đã phá sản, Lý Huệ đã dùng hết tất cả thẻ tín dụng, vay mượn tất cả số tiền có thể vay.

Tô Hân Hân lúc đó cũng đã cho cô bé vay rất nhiều, nhưng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn nên con bé đã ép hỏi cô bé dùng tiền vào việc gì.

Lý Huệ không nói.

Nếu Lý Huệ không chịu nói, Tô Hân Hân cũng không cho mượn nữa.

Con bé muốn nói chuyện với Lý Huệ, nhưng Lý Huệ không nghe điện thoại.

Sau đó, Tô Hân Hân mới biết, Lý Huệ đã đi vay tiền qua các khoản vay sinh viên.

Lãi suất cứ thế mà chồng chất, ngày càng cao.

Lý Huệ dần dần bỏ học bởi vì chủ nợ sẽ đến trường chặn đường đòi tiền. Vì không có tiền trả tiền thuê nhà nên cô bé phải ngủ ở hành lang, trong khi bị chuột và gián quấy phá, cô bé vẫn lo lắng không biết chàng trai cô bé yêu có thoát khỏi nguy hiểm hay không.

Cho đến một ngày, khi đói đến mức không chịu nổi, Lý Huệ đã lục tìm đồ ăn trong thùng rác trước một nhà hàng cao cấp, rồi cô bé thấy James đang khoác tay một cô gái khác bước ra khỏi nhà hàng đó.

Cô bé đã bán đi lòng tự trọng của mình và vay tiền chỉ để cố gắng cứu người mình yêu khỏi vũng bùn.

Nhưng người đó lại dùng số tiền ấy để mua bộ vest cao cấp, kim cương và rượu sâm panh để lừa gạt cô gái tiếp theo.

Lý Huệ không nói cho ai biết chuyện này, cô bé chỉ im lặng viết vào nhật ký. Sau đó, trong một đêm dài đằng đẵng, như thể không bao giờ trời sáng nữa, cô bé đi lên tầng cao nhất của một tòa nhà bỏ hoang và nhảy xuống.

08.

Khi Tô Hân Hân đến thu dọn đồ của Lý Huệ, con bé phát hiện ra cuốn nhật ký mà Lý Huệ để lại.

Khi Lý Huệ còn sống, Tô Hân Hân vẫn luôn nghịch ngợm, con bé luôn nghĩ rằng thanh xuân còn dài, có thể sống tùy hứng thêm mấy năm nữa.

Lý Huệ lúc nhỏ đã nói: “Tô Hân Hân sẽ trở thành một cô bé ngoan.”

Nhưng khi Lý Huệ còn sống, Tô Hân Hân mãi không thay đổi.

Sau khi Lý Huệ qua đời, Tô Hân Hân không còn ra ngoài chơi nữa. Con bé bắt đầu nghiêm túc đến lớp, ghi chép cẩn thận, tham gia mọi kỳ thi lớn nhỏ, thành tích của con bé dần dần được cải thiện. Nửa đêm, con bé thường mơ thấy Lý Huệ, trong giấc mơ, Lý Huệ mỉm cười nói:

“Tô Hân Hân, tớ đã nói rồi mà, cậu có thể trở thành một cô bé ngoan.”

Lý Huệ đã dùng cái chết của mình để biến Tô Hân Hân thành một cô bé ngoan.

Tô Hân Hân gọi điện cho tôi, con bé không khóc nữa, tôi lắng nghe cô con gái từng rất hay trốn tránh trách nhiệm, chỉ biết sống cho bản thân, giờ đây giọng con bé thật kiên định và điềm tĩnh.

“Mẹ, mẹ có thể giúp con một lần cuối cùng được không? Chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua được.”

09.

Tô Hân Hân đã lập ra một kế hoạch chi tiết.

Mỗi một bước, từ việc đưa James về nước, đến việc đưa cậu ta ra trước công lý.

Cần phải khuấy động dư luận, khiến những việc James đã làm gây ra một làn sóng dữ dội trên mạng, để cho dù cuối cùng cậu ta có trốn thoát thì “cái chết xã hội*” cũng sẽ tiếp tục hành hạ cậu ta.

(*社会性死亡: Cái chết xã hội: là sự xuống cấp và chấm dứt cuối cùng khả năng của bạn để hoạt động như một thực thể xã hội. Nó xảy ra khi bạn bị tách ra khỏi phần còn lại của nhân loại. Nó xảy ra khi sự bảo vệ và quyền tự chủ hợp pháp của bạn bị suy giảm nghiêm trọng và bạn gần như không có cách nào tự bảo vệ mình.)

Đó là lý do tại sao, từ việc con bé đưa James đến cuộc họp cổ đông, đến việc đòi tiền trong quán cà phê, rồi đánh Tiểu Nhã trong nhà hàng, cuối cùng là quỳ gối trước cửa công ty, mỗi lần đều “tình cờ” bị người khác chụp lại và lan truyền trên mạng, gây ra một sự chấn động không nhỏ.

Cuối cùng, vụ “bắt cóc” Tiểu Nhã, con bé có thể lấy lý do cần nhiều người hỗ trợ để buộc James tập hợp tất cả đồng bọn của cậu ta lại một lần, để cảnh sát có thể tóm gọn một mẻ.

Kế hoạch này rất nguy hiểm, vì bối cảnh của James vồn đã khá mờ ám. Nếu cậu ta nghi ngờ Tô Hân Hân thì con bé sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Vì vậy, con bé đã trang bị thiết bị ghi âm và định vị để có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào. Đoạn ghi âm mà Tiểu Nhã nhận được không phải là thiết bị nghe lén con bé đã cài vào Tô Hân Hân, mà là dữ liệu tự đồng bộ hóa từ thiết bị của Tô Hân Hân.

Để khiến mọi thứ trở nên hợp lý, Tô Hân Hân đã tỉ mỉ xây dựng hình tượng của mình – một cô gái si mê James đến mức mù quáng, ngu ngốc đến mức không thể cứu vãn.

Con bé đã thành công. Một mặt, diễn xuất của Tô Hân Hân không chê vào đâu được, mặt khác James đã quá tự tin.

Cậu ta quá tin tưởng vào khả năng thao túng phụ nữ của mình, nhưng chính vì quá tự tin nên cuối cùng nó đã trở thành con dao đâm ngược lại cậu ta.

Khi James bị cảnh sát áp giải đi, cậu ta vẫn chưa thể chấp nhận sự thật.

Cậu ta giãy dụa hỏi Tô Hân Hân: “Cô chưa từng yêu tôi sao?”

Tô Hân Hân đáp lại cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng nhất.

“Cút đi, đồ rác rưởi.”

10.

Tôi lái xe đưa Tô Hân Hân và Tiểu Nhã đi ra ngoại ô.

Tro cốt của Lý Huệ đã được đưa về nước và an táng ở đây.

Tô Hân Hân đặt một bó hoa trước mộ Lý Huệ. Trong bức ảnh, Lý Huệ mỉm cười dịu dàng, vẫn là hình ảnh trong trí nhớ của chúng tôi.

Trên đường trở về, Tô Hân Hân và Tiểu Nhã ngồi ở ghế sau, Tô Hân Hân nắm chặt tay Tiểu Nhã.

“Lần này cám ơn em.”

Tiểu Nhã mỉm cười nắm lại tay Hân Hân: “Cám ơn gì chứ, chúng ta là chị em mà.”

Tôi tiếp tục lái xe về phía trước, ánh nắng rọi xuống cửa kính xe khiến cả chặng đường đều ấm áp.

11.

James và đồng bọn cuối cùng cũng phải ngồi tù.

Vì Tô Hân Hân đã phối hợp với cảnh sát trong việc triệt phá đường dây lừa đảo nên đã được tuyên dương làm công dân danh dự, mọi việc con bé làm rốt cuộc cũng được công khai, trở thành một huyền thoại trên mạng.

Tiểu Nhã giúp tôi quản lý công ty. Con bé từng đề nghị để chị gái cùng tới để học hỏi công việc nhưng Tô Hân Hân đã từ chối.

Con bé lại quay lại trường học, nói rằng phải tốt nghiệp xong rồi mới tính tiếp.

Việc học không phải chuyện cứ nói là làm được ngay. Tô Hân Hân phải trầy trật thêm hai năm, rốt cuộc đến năm thứ ba, con bé vừa đủ điểm để hoàn thành tất cả tín chỉ và tham dự lễ tốt nghiệp.

Vào ngày tốt nghiệp, con bé đã đăng hai bức ảnh lên mạng xã hội.

Một là bản scan của bức ảnh trong khung ảnh ở nhà tôi, chụp lại cảnh Tô Hân Hân ôm vai Lý Huệ khi tốt nghiệp tiểu học, cả hai đều mỉm cười rạng rỡ.

Bức ảnh còn lại là bức ảnh Hân Hân chụp vào ngày tốt nghiệp. Con bé đội mũ cử nhân và cầm trên tay một chiếc mũ cử nhân khác.

“Tiểu học đến đại học. Chúng ta cùng nhau tốt nghiệp nhé.”
Chương 3
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt