Tôi nghỉ việc sao?
Chỉ để dạy cho con của các người một tháng?
Tôi thật sự phải phục cái mạch não của đám người này.
Họ lấy đâu ra mặt mũi mà nói ra những lời đó?
Hơn nữa, chỉ 3000 tệ, coi thường ai vậy!
Thấy tôi im lặng, mẹ của Triệu Thành lại cố gắng dùng đạo đức để ràng buộc tôi.
"Thầy Diêm, trái tim con người đều bằng thịt, chắc thầy cũng không đành lòng nhìn các con đã cố gắng suốt ba năm, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc chứ? Thầy đã dạy học sinh lớp 12/6 lâu như vậy, bây giờ thành tích của các con đột nhiên giảm sút nhiều như thế, thầy phải chịu trách nhiệm đến cùng!"
Tôi cười lạnh trong lòng.
Khi đuổi tôi đi thì nói tôi mặt dày.
Bây giờ nước đến chân rồi, lại nhớ đến việc bắt tôi chịu trách nhiệm sao?
Tôi thản nhiên nói: "Không phải đâu, lúc trước chính các vị đã nói, thành tích của học sinh tốt là do tự các em giỏi, không liên quan gì đến tôi. Sao bây giờ thành tích giảm sút, lại phải do tôi chịu trách nhiệm?"
Bố của Hồ Manh Manh vội vàng cười xòa: "Thầy Diêm, đó là tôi nói bậy nói bạ, mong thầy đừng để bụng! Sự tiến bộ trước đây của các con đều nhờ vào sự dạy dỗ tận tình của thầy!"
"Đúng vậy, tôi nhớ thầy Diêm ngày nào cũng đến sớm nhất, về muộn nhất."
"Hơn thế nữa, cuối tuần còn miễn phí dạy thêm cho các con, bây giờ tìm đâu ra một người giáo viên có trách nhiệm như vậy nữa!"
"Quan trọng hơn, phương pháp dạy của thầy Diêm hiệu quả, thầy lại nhiệt tình và kiên nhẫn."
Ồ, hóa ra trước đây các vị không phải bị mù.
Tôi không biểu cảm gì: "Nhưng bây giờ tôi thỉnh thoảng phải đi bệnh viện, trạng thái này tôi sợ sẽ làm lỡ dở tương lai của các em."
"Không sao không sao! Bị bệnh đi bệnh viện là chuyện rất bình thường mà!"
"Tôi ở trường Minh Đức, học kỳ sau chuẩn bị làm giáo viên chủ nhiệm, làm giáo viên chủ nhiệm thì lương cao hơn các giáo viên khác, tôi không nỡ rời đi đâu."
Đám người trưởng thành nhớ lại chuyện gì đó.
Vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng: "Thầy Diêm, trợ cấp giáo viên chủ nhiệm ở trường số 1 chỉ có 100 tệ, trường Minh Đức chắc chắn cũng không tốt hơn là bao. Thôi thầy đừng nói nữa, là chúng tôi sai rồi, là chúng tôi nói bậy nói bạ! Lẽ ra ban đầu không nên nói những lời đó với thầy."
Tôi gật đầu.
Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã đồng ý, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Tôi chậm rãi nói: "Các vị quả thật đã sai, cũng đã gây ra cho tôi rất nhiều phiền toái và tổn thương, vì vậy tôi xin nhận lời xin lỗi của các vị hôm nay. Bây giờ xin mời các vị về cho, tôi cần nghỉ ngơi rồi."
Đám phụ huynh lập tức sốt ruột.
"Thầy Diêm, thầy vẫn chưa nói chuyện dạy thêm cho bọn trẻ mà!"
"Cái này à... tôi xin lỗi, xin các vị tìm người giỏi hơn đi, tôi không có nghĩa vụ, cũng không có hứng thú."
Nói xong.
Tôi đóng cửa lại.
Ngoài cửa lập tức vang lên một loạt tiếng chửi rủa.
Những người vừa nãy còn khúm núm xin lỗi tôi, bây giờ đã lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Mắng chửi tôi xong, đám người đó lại bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.
"Mẹ của Triệu Thành, cô xem cô đã làm những chuyện tốt gì kìa! Ban đầu tôi đã nói không cần thiết phải tố cáo, không cần thiết phải tố cáo, bây giờ làm loạn lên thế này, cô nói xem phải làm sao!"
"Giáo viên chỉ cần đảm bảo thành tích học sinh ổn định là được, họ đi bệnh viện thì cứ để họ đi! Họ đâu có đi vào giờ lên lớp đâu!"
"Tôi bây giờ thật sự sợ rồi, con gái tôi vẫn luôn thi được hơn 500 điểm, lần này lại chỉ được hơn 400 điểm, phải làm sao đây..."
Mẹ của Triệu Thành tức đến giậm chân, gầm lên một tiếng như muốn bay nóc nhà.
"Các người có bị bệnh không! Ban đầu trong nhóm đứa nào đứa nấy cũng mắng chửi, bây giờ hối hận rồi thì đổ lỗi lên đầu tôi hả?"
Những người khác lớn tiếng hơn: "Cô gào cái gì? Chính cô nói thầy Diêm không có trách nhiệm, cơ thể quá yếu, còn nói người ta mặt dày, cô quên rồi sao? Tố cáo, đánh người, đuổi giáo viên đi, chuyện nào không phải do cô cầm đầu!"
"Còn thằng con ngu ngốc của cô nữa! Nếu không phải nó nói bậy trên lớp, ít nhất bây giờ đám trẻ vẫn còn tài liệu ôn tập mà thầy Diêm đã chuẩn bị cho chúng dùng!"
"Con trai cô mới là đồ ngu ngốc! Đồ khốn, tao xé nát cái miệng mày ra!"
"Này này, các người đừng đánh nhau!"
Bên ngoài lập tức trở nên hỗn loạn.
Tôi trực tiếp gọi bảo vệ đến, đuổi tất cả mọi người đi.
Theo lẽ thường thì chuyện này đã kết thúc.
Nhưng ngày hôm sau đến trường, tôi lại phát hiện, mình lại bị người ta tố cáo nữa rồi.
Lần này tôi bị tố cáo nặc danh, với cáo buộc làm giả kết quả khám sức khỏe, nói rằng tôi bị viêm gan, có vi khuẩn Helicobacter pylori, và vì sức khỏe của học sinh, yêu cầu nhà trường lập tức sa thải tôi.
Tôi dở khóc dở cười.
Cái lý do tố cáo độc ác và kỳ quặc này, dùng ngón chân cũng nghĩ ra được là ai làm.
Tổ trưởng nghiêm túc nói: "Thầy Diêm yên tâm, loại tố cáo vô trách nhiệm này nhà trường sẽ không tin, chúng tôi chắc chắn sẽ đứng về phía giáo viên của mình."
Tôi gật đầu.
Nhưng vẫn chủ động bày tỏ, sẵn sàng hợp tác với nhà trường để điều tra, khám sức khỏe lại cũng không thành vấn đề.
Các phụ huynh lớp 12/2 không biết nghe tin từ đâu.
Từng người một đều tức nổ đom đóm.
Nhưng đối tượng họ tức giận không phải là tôi, mà là kẻ đã tố cáo.
"Thầy Diêm, thầy đừng hiểu lầm nhé, chuyện này tuyệt đối không phải do phụ huynh lớp chúng tôi làm đâu."
"Đúng đó, thầy Diêm vừa đến, thành tích các con lập tức tăng lên nhiều như vậy, chúng tôi còn mừng không kịp, làm sao có thể nỡ để thầy đi chứ!"
"Chắc chắn là do kẻ nào đó ghen ghét rồi!"
"Mẹ nó, để tôi biết được thằng khốn nào, tôi sẽ không tha cho nó!"
"Thầy Diêm cứ yên tâm lên lớp, đừng để những chuyện này làm ảnh hưởng, chúng tôi tuyệt đối tin tưởng thầy!"
Nói không cảm động là giả.
Sự tin tưởng và thấu hiểu của các phụ huynh đã cho tôi một sự hỗ trợ tinh thần rất lớn.
Những tổn thương do đám phụ huynh cực phẩm ở trường số 1 gây ra, cũng dần dần được xoa dịu.
Học sinh và tôi ngày càng hòa hợp với nhau.
Mỗi ngày văn phòng của tôi đều chật kín học sinh đến hỏi bài.
Ai cũng biết sức khỏe tôi không tốt, bận rộn lên là lại quên ăn, trên bàn làm việc của tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện những món quà nhỏ.
Có lúc là một tấm thiệp nhỏ, trên đó viết "Thầy Diêm nhớ ăn trưa nhé~"
Có lúc là sô cô la.
Có lúc là vài viên kẹo ngậm.
Đồ vật không đắt tiền, nhưng tấm lòng thì nặng trĩu...
Chỉ có cống hiến hết mình hơn nữa, mới xứng đáng với sự tin tưởng này.
Ngày thi đại học, tôi cùng giáo viên chủ nhiệm đứng ngoài điểm thi để động viên học sinh, bất chợt nhìn thấy Triệu Thành.
Nó đi phía trước với vẻ mặt khó chịu.
Còn người phụ nữ bên cạnh đang nói không ngừng, chống nạnh mắng mỏ, không phải mẹ nó thì còn là ai nữa?
"Cái thằng ranh chết tiệt này bày cái bộ mặt chết chóc cho ai xem đấy hả! Cái gì mà mày không muốn thi nữa! Mày nói vớ vẩn cái gì! Một tháng nay vì tìm thầy giỏi để dạy thêm cho mày, mày có biết mẹ mày đã tốn bao nhiêu tiền không? 200 nghìn tệ đấy! Những người khác trong lớp cùng lắm cũng chỉ tốn mấy chục nghìn, mày không thi thì có xứng đáng với tao không?!"
Người phụ nữ này giọng quá to, khiến những người xung quanh đều phải ngoái nhìn.
Triệu Thành xấu hổ đến mức không chịu nổi: "Mẹ, mẹ nói nhỏ tiếng một chút được không!"
"Đi đi! Cái đồ vô dụng này! Vào phòng thi thì tập trung mà thi cho tốt! Dám nói thêm một câu mất tinh thần nữa thì tao đánh gãy chân mày!"
Tôi nghe mà giật mình.
Thầy giỏi gì mà thu phí 200 nghìn tệ?
Tôi nhắn tin cho thầy La, hỏi xem có chuyện gì.
"Sau kỳ thi thử lần 3, lớp đó có còn mấy học sinh đến lớp đâu, đều ra ngoài học thêm hết rồi. Nhưng mà cũng chỉ còn chưa đến một tháng, thầy cũng biết rồi đó, ra ngoài học kiểu toàn thời gian thì còn được gì nữa chứ."
"Còn về Triệu Thành, hình như nghe nói mẹ nó tìm được một thầy giáo có thể đoán đề, phí thu đắt kinh khủng, cũng không biết là thật hay giả."
Tôi ngồi ở một góc, liếc nhìn mẹ của Triệu Thành đang đứng lo lắng ở phía xa.
Tôi thản nhiên nói: "Nhà này rõ ràng là bị lừa rồi."
Nửa tháng sau, kết quả thi đại học được công bố.
50 người của lớp 12/2 trường Minh Đức, tất cả đều đỗ đại học trọng điểm, hơn một nửa trong số đó đạt điểm trên 600.
Các em học sinh đã phát huy được trình độ tốt nhất của mình.
Trong nhóm lớp, tin nhắn cảm ơn của phụ huynh tràn ngập màn hình.
Còn lớp 12/6 trường số 1, chỉ có hơn 10 người đỗ đại học trọng điểm.
Thành tích của phần lớn học sinh còn kém hơn cả khi thi thử lần 3.
Trên đường đến trường giúp học sinh điền nguyện vọng, tôi đã gặp những học sinh cũ đó ở trường số 1.
Trên mặt ai nấy đều mang vẻ u sầu, ảm đạm.
Nhìn thấy tôi, chúng chột dạ không dám nhìn thẳng, cắn răng cúi đầu vội vàng rời đi.
Hai mẹ con Triệu Thành quả nhiên đã bị người ta lừa, không những mất trắng 200 nghìn tệ, mà còn bị kẻ lừa đảo làm lỡ mất một tháng ôn tập quý giá cuối cùng.
Triệu Thành chỉ thi được hơn 300 điểm, thậm chí còn không đỗ đại học thứ hai.
Khi tôi đang đi du lịch ở Tam Á, đã nhận được điện thoại của thầy La.
"Thầy Diêm, tôi cũng nghỉ việc rồi, hahaha!"
"Hả?"
"Lần này cả lớp 12/6 thi đại học đều thất bại, phụ huynh tố cáo tất cả giáo viên bộ môn chúng tôi. Ông hiệu trưởng não tàn nói chúng tôi đều phải chịu trách nhiệm, còn yêu cầu chúng tôi phải xin lỗi phụ huynh. Ôi dời ạ, giáo viên là cái gì mà thấp kém thế hả? Tôi xin lỗi ai, xin lỗi cái ma quỷ gì! Không làm nữa!"
"À..."
Thật không ngờ, đã tốt nghiệp rồi mà đám phụ huynh đó vẫn còn đi tố cáo.
"Sau đó tất cả giáo viên bộ môn đều phẫn nộ, cùng nhau đến Cục Giáo dục tố cáo nhà trường! Bắt giáo viên làm thêm ngoài giờ, tiền thưởng chậm trễ không phát, xét duyệt chức danh không công bằng... Mọi người đã nhịn quá lâu rồi. Bây giờ đến lượt hiệu trưởng phải xin lỗi giáo viên rồi, thật đáng đời!"
Tôi cảm khái vô cùng.
Biết bao nhiêu giáo viên mang trong mình nhiệt huyết trồng người, lại không thể không đối mặt với môi trường giáo dục phức tạp, trong quá trình mài mòn mà đánh mất đi lý tưởng ban đầu.
Hy vọng xã hội có thể dành cho giáo viên nhiều sự thấu hiểu và ủng hộ hơn.
Hãy để việc dạy học trở về với bản chất ban đầu của nó.
--Hết--
Tôi Không Cần Đứa Con Không Hiểu Biết
Tác giả: 卫雨 (Vệ Vũ) | Chương: 4 | Lượt xem: 10,879