Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trả Giá Cho Sự Vô Ơn > Chương 1: .

Trả Giá Cho Sự Vô Ơn

Tác giả: Tiểu Trần | Chương: 1 | Lượt xem: 478

Chương 1: .

Tôi bị tố cáo.

Tất cả phụ huynh trong lớp đồng loạt khiếu nại tôi thiếu tinh thần trách nhiệm, yêu cầu nhà trường lập tức bãi bỏ chức vụ giáo viên chủ nhiệm và tư cách giảng dạy của tôi.

Khi thầy hiệu trưởng kể cho tôi nghe chuyện này, tôi cảm giác như bị sét đánh.

Từ khi tôi tiếp nhận lớp này, tôi đã tận tâm tận lực, vất vả cực nhọc, luôn đặt học sinh lên hàng đầu, chỉ thiếu nước dốc hết ruột gan ra mà thôi.

Vậy mà các phụ huynh lại nói tôi không có trách nhiệm sao?!

"Thái độ của phụ huynh lớp thầy rất cứng rắn, họ còn nói nếu nhà trường không đáp ứng yêu cầu của họ, thì sẽ tố cáo lên Cục Giáo dục."

Sắc mặt tôi khó coi đến mức muốn chết.

Thầy hiệu trưởng nghiêm nghị nói: "Thầy Diêm, bây giờ việc thầy cần làm là tự mình kiểm điểm lại. Nếu thầy thực sự không có vấn đề gì, tại sao lại bị phụ huynh đồng loạt tố cáo?"

Hoàn toàn vô lý!

Sao lại trở thành vấn đề của tôi rồi?

Tôi định phản bác, nhưng thầy hiệu trưởng lại mất kiên nhẫn vẫy tay.

"Thôi được rồi, thầy về chờ sắp xếp của nhà trường đi."

Từ phòng hiệu trưởng đi ra, tôi càng nghĩ càng buồn bực.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, tôi đã đăng một đoạn tin nhắn trong nhóm lớp.

"Kính gửi các vị phụ huynh, từ khi tôi đảm nhiệm chức vụ giáo viên chủ nhiệm, tôi luôn đặt việc quản lý lớp học lên hàng đầu, không dám nói là cúc cung tận tụy, nhưng cũng coi là tận tâm tận lực. Nếu mọi người cảm thấy tôi có bất kỳ thiếu sót nào trong việc quản lý, hoàn toàn có thể trao đổi trực tiếp với tôi. Những hiểu lầm và cáo buộc vô cớ thực sự khiến người làm giáo dục như tôi cảm thấy nguội lạnh."

Vài phút sau, một tin nhắn hiện ra.

Mẹ của Triệu Thành: "Hiểu lầm? Chúng tôi còn oan uổng cho thầy sao? Một người làm giáo viên chủ nhiệm mà cứ cách dăm ba bữa lại chạy vào bệnh viện, thầy thấy có phù hợp không? Ai cho thầy cái quyền đó? Ai cho thầy tự do đó? Làm như vậy thì làm sao thầy có thể dồn hết tâm huyết cho học sinh được? Năm cuối cấp 3 quan trọng như vậy, thầy đi vào bệnh viện chờ chết sao?"

Một loạt câu hỏi không hề khách khí, khiến tôi đứng sững tại chỗ.
Hai năm làm việc với cường độ cao, dẫn đến tôi bị vấn đề nghiêm trọng về đốt sống lưng và đốt sống cổ, mỗi đêm đau đến mức không ngủ được.

Bác sĩ đã khẩn thiết khuyên tôi nên xin nghỉ phép dài hạn để nghỉ ngơi.

Nhưng dù sao cũng là năm cuối cấp 3, tôi lo lắng nếu đổi giáo viên chủ nhiệm, học sinh sẽ không thích ứng kịp.

Vì vậy tôi chỉ có thể tranh thủ cuối tuần đi bệnh viện để điều trị bảo tồn.

Chuyện nghỉ ngơi, ít nhất cũng phải đợi đến khi học sinh tốt nghiệp đã.

Đến chết tôi cũng không thể ngờ rằng, các phụ huynh lại vì lý do này mà tố cáo tôi.

Tôi kiên nhẫn trả lời: "Mẹ của Triệu Thành, giáo viên chủ nhiệm cũng là con người, bị bệnh là điều khó tránh khỏi, hơn nữa tôi đi bệnh viện đều vào cuối tuần, là thời gian cá nhân, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc quản lý lớp học."

Không ngờ lời nói tiếp theo của đối phương còn khiến người ta cạn lời hơn.

"Thôi đi! Còn thời gian cá nhân gì nữa, lấy đâu ra thời gian cá nhân? Thầy là giáo viên, là giáo viên chủ nhiệm, phải túc trực 24/24!"

Cùng lúc đó, các phụ huynh khác cũng lần lượt vào hùa.

Bố của Hồ Manh Manh: "Tôi đồng ý với lời của mẹ Triệu Thành, đã làm giáo viên chủ nhiệm thì phải có tinh thần đó, không làm được thì làm gì làm giáo viên chủ nhiệm nữa?"

Bố của Lý Lạc Dao: "Học kỳ trước thầy kết hôn, xin nghỉ liền 3 ngày, lúc đó tôi đã thấy không ổn rồi."

Mẹ của Tống Tử Hiên: "Ban đầu là vì thấy thầy thâm niên, kinh nghiệm phong phú, chúng tôi mới đồng ý cho thầy làm giáo viên chủ nhiệm. Sớm biết thầy nhiều chuyện như vậy, thà ngay từ đầu sắp xếp một giáo viên trẻ tuổi còn hơn!"

Tôi không nhịn được tranh luận.

"Các vị phụ huynh, cơ thể tôi có chút vấn đề, nhưng tôi chưa bao giờ vì lý do này mà làm lỡ việc của lớp. Hai năm nay dù vất vả hay mệt mỏi, vì lớp học tôi đều đã cố gắng hết sức, nếu tôi thực sự muốn được thoải mái hơn, tôi hoàn toàn có thể chủ động từ chức giáo viên chủ nhiệm."

Mẹ của Triệu Thành lại nói: "Thôi đi! Nói nghe hay ho như vậy, không phải vì tiền thì vì cái gì, ai mà không biết lương giáo viên chủ nhiệm cao hơn giáo viên khác?"
Huyết áp tôi đột ngột tăng vọt.

Đến khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn chửi thề.

Làm giáo viên chủ nhiệm đúng là được thêm một ít tiền thật.

Mỗi học kỳ thêm 100 tệ.

Bạn tin không?

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.

Mười bảy, mười tám tiếng một ngày đều ở trường học, hết họp giáo viên chủ nhiệm lại giải quyết công việc của lớp, hết viết báo cáo kiểm tra lại trả lời ý kiến của phụ huynh, cuối tuần và ngày nghỉ cũng không ngừng phản hồi và tổng kết.

Điện thoại 24/24 luôn bật, bất cứ lúc nào cũng phải giải quyết các sự cố bất ngờ.

Nói tóm lại, khối lượng công việc của giáo viên chủ nhiệm nhiều hơn giáo viên khác gấp 10 lần chứ không phải ít.

Tôi vất vả cực nhọc là vì 100 tệ đó sao?

Tôi đáng thế sao?

Trong nhóm lớp, những lời chỉ trích nhắm vào tôi vẫn tiếp tục.

"Giáo viên chủ nhiệm không chỉ lương cao, còn được xét duyệt thi đua, lợi ích nhiều lắm đấy!"

"Hèn gì dù bị bệnh cũng không nỡ bỏ cái chức giáo viên chủ nhiệm này… ha ha, tôi đây phục rồi đấy."

"Mẹ nó, muốn kiếm tiền thì đừng làm lỡ con của chúng tôi! Chúng tôi thiếu nợ thầy sao?"

"Biến ngay!"

Tôi tức đến nói không nên lời.

Nếu tôi muốn kiếm tiền thì tôi đã đi từ lâu rồi.

Trường tư thục bên cạnh từng đề nghị trả tôi gấp đôi lương để lôi kéo, nhưng tôi đã từ chối.

Tôi vì cái gì?

Không phải vì học sinh sao! Vì những đứa con cưng bảo bối của họ!

Thầy La dạy tiếng Anh không thể chịu đựng thêm nữa:

"Thầy Diêm vì học sinh mà mang bệnh vẫn kiên trì, các vị không những không thông cảm, sao lại còn nói những lời khó nghe như vậy. Chẳng lẽ thành tích của học sinh vẫn chưa đủ để chứng minh sự cống hiến của thầy sao?"

Trong hai năm tôi chủ nhiệm, lớp học vốn đội sổ đã vươn lên đứng đầu toàn khối.

Đó là một sự thật không thể chối cãi.

Trong nhóm có một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Một phụ huynh đột nhiên nói: "Đó là do bọn trẻ tự cố gắng, bất kể thầy nào dạy cũng vậy, không liên quan gì đến thầy."

Ngay sau đó, cả nhóm lại đồng loạt phụ họa.

"Đúng vậy, con trai tôi mỗi ngày học đến 12 giờ đêm, cố gắng như vậy thì thành tích chẳng lẽ không tốt sao?"

"Sách bài tập con gái tôi làm chồng lên đã cao gần bằng người rồi!"

"Đúng là tự vơ công vào mình."
Tôi tức đến đau cổ.

Học sinh cố gắng, nhưng đó là nhờ tôi thúc ép mới hình thành được thói quen học tập đó.

Tôi xin nói một câu không hay ho gì, học sinh lớp thứ 6 có nền tảng kém, căn bản yếu, thiếu tính chủ động trong học tập, chỉ cần đổi sang một giáo viên có tinh thần trách nhiệm kém hơn một chút, năng lực yếu hơn một chút, thì chắc chắn sẽ không thể dẫn dắt được.

Hai năm nay, tôi đã vô số lần thức đêm để thiết kế những kế hoạch giảng dạy cá nhân hóa phù hợp với học sinh lớp tôi.

Tôi từ bỏ thời gian nghỉ ngơi hàng ngày để kèm cặp từng em một, bữa tối thường chỉ là một cái bánh mì và một chai nước để đối phó.

Cuối tuần và ngày nghỉ, tôi còn miễn phí đến trường dạy thêm cho học sinh.

Tự bỏ tiền túi mua đủ loại tài liệu học tập và phần thưởng cho các em.

Tôi dám nói, tôi dụng tâm hơn bất kỳ giáo viên nào trong trường.

Vậy mà bây giờ, nhóm phụ huynh này lại nói thành tích của học sinh không liên quan gì đến tôi.

Không liên quan gì hết!

Tôi giận dữ nói: "Nếu mọi người đều nghĩ thành tích của học sinh hoàn toàn là do tự các em, vậy tôi dùng thời gian sau giờ làm để làm việc riêng thì có ảnh hưởng gì đến mọi người?"

Các phụ huynh nhao nhao phản bác.

"Thế nào, học sinh chỉ cần lo thành tích là được sao? Tôi hỏi thầy, nếu con tôi ở trường không ăn no thì sao? Quên uống nước thì sao? Mặc ít quần áo bị cảm thì sao? Cơ thể khó chịu thì sao?"

"Bọn trẻ vốn học hành đã đủ mệt rồi, những việc vặt như dọn dẹp vệ sinh cũng nên do giáo viên chủ nhiệm chịu trách nhiệm."

"Mỗi ngày tự học buổi tối kết thúc quá muộn, tôi nói thật, giáo viên chủ nhiệm nên chịu trách nhiệm đưa học sinh về nhà."

Thầy La nhắn tin cho tôi.

"Tôi thấy nhóm phụ huynh này chắc điên rồi hả? Giáo viên chủ nhiệm lẽ nào là bảo mẫu của học sinh sao?"

Tôi nhìn tin nhắn trong nhóm liên tục nhảy lên, thái dương giật giật.

Hít sâu một hơi.

Tôi dùng chút kiên nhẫn cuối cùng, thành khẩn nói:

"Kính gửi các vị phụ huynh, chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là thi đại học rồi. Tôi khẩn cầu mọi người hãy tin tưởng tôi, cho tôi một cơ hội, tôi cam đoan sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt vai trò của một giáo viên chủ nhiệm."

Một câu nói của mẹ Triệu Thành đã khiến tôi sụp đổ ngay lập tức.

"Đúng là mặt dày thật, chắc thầy không phải là muốn ở lại để sau này trả thù, tìm cách gây khó dễ cho con chúng tôi đấy chứ!"

Một câu nói của mẹ Triệu Thành đã khiến tôi sụp đổ ngay lập tức.

Được được được.

Cái chức giáo viên chủ nhiệm này, tôi không làm nữa!
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt