Tôi đã dành mấy tháng để lập ra kế hoạch ôn tập vòng 2 và 3 cho tất cả 45 học sinh trong lớp.
Tổng cộng 45 bản, mỗi bản đều khác nhau.
Dù không thể tiếp tục dạy lớp này, nhưng tôi vẫn hy vọng trước khi rời đi có thể làm tròn trách nhiệm và tâm ý cuối cùng của mình.
Vào giờ tự học buổi chiều, tôi bước vào lớp, bên dưới lập tức vang lên một loạt tiếng cằn nhằn.
"Mệt quá, cái gì mà đề thi, một chồng dày như thế này?"
"Mỗi ngày vừa mở mắt ra là học với hành, mệt chết đi được, tôi thật sự sắp phát ốm rồi."
"Lại định chiếm giờ tự học..."
Cái đám nhóc ranh này.
Mệt một chút thì có sao?
Học sinh cuối cấp 3 nào mà không mệt?
Tôi đang định mở lời, Triệu Thành đột nhiên lớn tiếng hỏi tôi: "Thầy Diêm, nếu bọn em đều đỗ vào đại học top, có phải thầy sẽ nhận được mấy chục vạn tiền thưởng không?"
Tôi sững người không kịp phản ứng.
"Cái gì?"
"Nếu không thì sao thầy ngày nào cũng bắt bọn em học như trâu như bò, chắc chắn là vì lợi ích của thầy rồi. Nhưng dù sao thầy cũng sắp không dạy bọn em nữa rồi, em thấy thầy đừng lãng phí công sức nữa thì hơn."
Vẻ mặt tôi ngay lập tức sụp xuống.
Triệu Thành là một cái loa phóng thanh.
Chuyện mà nó biết, chắc chắn cả lớp cũng biết rồi.
Tôi nhìn xuống, trên mặt tất cả mọi người hoặc là vẻ không kiên nhẫn, hoặc là sự lạnh lùng.
Nói cách khác, rõ ràng biết tôi bị phụ huynh của chúng tố cáo, rõ ràng biết người giáo viên chủ nhiệm đã dẫn dắt chúng hai năm sắp rời đi, vậy mà không một ai thể hiện sự luyến tiếc hay buồn bã.
Điều càng không thể chấp nhận được là, học sinh của tôi lại nghĩ rằng tôi bắt chúng cố gắng học tập là vì bản thân tôi!
Khoảnh khắc đó, tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng của mình.
Tôi lạnh lùng nói: "Ồ, vậy các em cứ tiếp tục tự học đi."
Ngay khi tôi bước ra khỏi cửa, cả lớp vang lên một tràng reo hò.
"Oa, Diêm La Vương đi rồi!"
"Vậy sau này chúng ta sẽ được giải phóng rồi hả?"
"Cuối cùng cũng không phải ngày nào cũng bị thầy bắt làm mấy cái đề đó nữa, tôi thề, tôi còn mơ thấy ác mộng về thầy đấy, các cậu biết không!"
Lòng tôi nguội lạnh.
Tôi khó chịu đến mức không ngủ ngon cả đêm.
Nhà trường làm việc rất nhanh, ngày hôm sau đã quyết định được giáo viên chủ nhiệm mới.
Đó là một người được chọn theo yêu cầu của nhóm phụ huynh.
Độc thân, chưa kết hôn.
Tính cách trung thực.
Hơn nữa, thầy ấy sống ngay trong ký túc xá của giáo viên, đúng nghĩa là 24/24 ở trường.
Nhóm chat của lớp lại sôi động hẳn lên.
Mẹ của Triệu Thành nói: "Các vị phụ huynh, thầy Mạnh này tuy còn trẻ, nhưng tôi đã nói chuyện riêng với thầy ấy rồi, thầy ấy đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho các con của chúng ta."
"Lần này thật sự vất vả cho mẹ Triệu Thành rồi, bận rộn lo chuyện đại sự của lớp chúng ta."
"Mọi người khách sáo gì, tất cả đều vì con cái mà!"
"Đúng đúng!"
Tôi không muốn ở lại trong nhóm thêm một giây nào, sau khi bàn giao công việc cho giáo viên mới, việc đầu tiên tôi làm là rời nhóm.
Ngay sau đó, tôi nộp đơn xin nghỉ việc cho nhà trường.
Lãnh đạo tỏ ra khá khó chịu: "Thầy Diêm, thầy cũng đâu phải loại trẻ người non dạ, cho dù chuyện này thầy không sai, nhưng có nhất thiết phải dùng việc nghỉ việc để uy hiếp nhà trường không? Giáo viên nào mà chẳng phải chịu chút ấm ức? Nói thẳng ra, hôm nay dù phụ huynh có đánh thầy, thì thầy cũng phải nhịn!"
Lời nói bất đồng, nói nhiều cũng vô ích.
Tôi không giải thích nhiều, kiên quyết hoàn tất thủ tục nghỉ việc.
Khi tôi rời đi, không một ai trong lớp đến tiễn.
Cứ xem như hai năm qua sự chân thành của tôi đã cho chó ăn.
Trong những ngày nghỉ ngơi, tôi đã đi phẫu thuật vi phẫu, mỗi ngày ngủ đến khi tỉnh giấc một cách tự nhiên, ăn uống đúng giờ, thời gian rảnh thì đọc sách, xem phim. Kết quả là đủ loại bệnh vặt không còn nữa, chưa đầy một tháng đã tăng hơn 10 cân.
Mấy ngày sau khi tôi nghỉ việc, đúng lúc diễn ra kỳ thi thử lần 1 của khối 12.
Lớp 6 khối 12 vẫn đứng thứ nhất toàn khối.
Vài phụ huynh mà tôi quên xóa kết bạn trên mạng xã hội đã đăng bài.
"Sự thật chứng minh, sự xuất sắc của bọn trẻ hoàn toàn là nhờ chính chúng! Không liên quan đến người khác!"
"Gửi những người tự cho mình là quan trọng: trên đời này không có ai là không thể sống thiếu người khác."
Thiếu mỗi việc viết thẳng tên tôi ra thôi.
Lòng tôi không chút xao động.
Không ai hiểu đám học sinh đó hơn tôi.
Không có động lực từ bên trong, chúng chỉ có thể học một cách thụ động, thiếu đi người giáo viên chủ nhiệm đã vất vả hết lòng thúc đẩy, cứ chờ xem.
Nghỉ ngơi nửa tháng, trường cấp 3 tư thục Minh Đức, nơi từng muốn lôi kéo tôi, đã gọi điện lại.
"Thầy Diêm, chỉ cần thầy đồng ý, chúng tôi luôn chào đón!"
Họ vẫn giữ lời hứa, sẵn sàng trả cho tôi mức lương gấp đôi trước đây.
Trước khi nhận lời, tôi đưa ra một yêu cầu: dứt khoát không làm giáo viên chủ nhiệm.
Khi là giáo viên bộ môn, tôi sẽ không phải lo lắng về việc quản lý lớp học, không cần tốn tâm duy trì quan hệ với phụ huynh, không phải đối mặt với đủ loại người và chuyện kỳ quặc, và không phải lo lắng không có chút không gian riêng tư nào.
Chỉ cần đặt trọng tâm công việc vào việc giảng dạy, tôi sẽ không phải đau khổ vì sự đầu tư tình cảm mà không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
"Thầy Diêm, thầy đến thật là giúp chúng tôi một việc lớn, giáo viên toán trước đây vừa nghỉ thai sản, chúng tôi đang đau đầu đây này."
Thầy giáo chủ nhiệm lớp mới vui vẻ nói với tôi.
Tôi dạy vẫn là lớp cuối cấp.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm Lý thêm tôi vào nhóm lớp 12/2, tôi đã chào hỏi một cách chuyên nghiệp.
Không ngờ các phụ huynh lại rất phấn khích.
"Thầy là thầy Diêm đã từng dạy ở trường số 1 sao?"
"Thầy Diêm, tôi đã xem tiết học công khai môn toán của thầy, thầy giảng sâu sắc nhưng dễ hiểu, sinh động và hài hước, thật sự quá tuyệt vời!"
"Ban đầu còn khá lo lắng, không ngờ lại là thầy Diêm đến dạy toán cho lớp chúng ta, đột nhiên lại không còn lo nữa rồi!"
Tôi lịch sự đáp lại:
"Cảm ơn sự tin tưởng của các vị phụ huynh, tôi sẽ cố gắng hết sức để dạy tốt môn toán cho lớp chúng ta. Nếu mọi người có bất kỳ ý kiến hoặc đề xuất nào về việc giảng dạy của tôi, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào để trao đổi."
Theo lẽ thường thì sẽ có người kết bạn với tôi.
Ở lớp cũ của tôi, phụ huynh sẽ kết bạn với tất cả các giáo viên để tiện liên lạc, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ranh giới cá nhân.
Nhưng điều bất ngờ là, trong nhóm này, không một phụ huynh nào chủ động kết bạn riêng với tôi.
"Thầy Diêm khách sáo quá, thầy là chuyên gia, chúng tôi chỉ cần tin tưởng thầy là được!"
Một phụ huynh khác lại nói: "Thầy Diêm vừa đến, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm, chúng ta đừng làm phiền thầy nữa."
"Đúng đúng, thật sự là quá kích động rồi, nhất thời không kiềm chế được."
"Thầy Diêm nhanh đi làm việc đi ạ."
Có lẽ vì môi trường trường tư thục vốn đã rất cạnh tranh, học sinh rất năng nổ và chủ động, tôi đã nhanh chóng thích nghi với công việc ở môi trường mới.
Còn ở trường số 1, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 12/6 dường như không được suôn sẻ cho lắm.
Nhận chức chưa đầy một tháng, thầy ấy cũng bị phụ huynh tố cáo giống tôi.
Lý do tố cáo rất vô lý: giáo viên không nghe điện thoại của phụ huynh.
Khi thầy La kể lại cho tôi, thầy ấy tức giận đến nói không thành lời.
"Chỉ vì không nghe điện thoại, phụ huynh đã chạy đến trường tát thầy Mạnh một cái!"
Tôi giật mình.
Thật sự ra tay sao?
"Thầy Mạnh đang có tiết học, làm sao mà nghe điện thoại được? Hơn nữa thầy có biết phụ huynh gọi điện vì cái gì không? Chỉ để thầy nạp tiền vào thẻ cơm cho con trai họ! Ôi trời ơi, con trai họ lớn chừng nào rồi chứ! Tự bản thân không có tay sao?"
Tôi im lặng.
Đó đúng là chuyện mà đám phụ huynh đó có thể làm.
Khi tôi còn ở đó, điện thoại phải luôn trực 24/24, gọi lúc nửa đêm cũng không được không nghe.
Học sinh ở trường không ăn no, uống ít nước, thậm chí là cổ áo bị bẩn, họ đều tìm đến tôi.
Có phụ huynh có con ở nội trú, còn hỏi tôi có thể giúp giặt quần áo không, vì lý do là con họ ở nhà chưa bao giờ phải giặt quần áo.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ là vì tôi đã từ chối rất nhiều yêu cầu vô lý, nên đã chọc giận đám phụ huynh đó từ lâu rồi.
Vị phụ huynh ra tay đánh người đó không phải ai khác.
Chính là mẹ của Triệu Thành.
Bị phụ huynh tát trước mặt tất cả học sinh, phụ huynh không những không xin lỗi, mà còn chơi trò "vừa ăn cướp vừa la làng", tố cáo thầy ấy.
Điều này không ai có thể chấp nhận được.
Thầy Mạnh lập tức nói rằng không làm nữa.
Tôi vội hỏi: "Vậy thái độ của nhà trường thế nào?"
Bản thân giáo viên của mình vô cớ bị đánh, ít nhất cũng phải đòi lại công bằng chứ?
Nói đến đây, thầy La càng thêm tức giận.
"Đừng nhắc nữa, nhà trường bây giờ không cho thầy Mạnh báo cảnh sát, còn nói thầy ấy phải kiểm điểm lại vấn đề của mình, bảo rằng nếu thầy ấy kịp thời xử lý vấn đề của học sinh thì chuyện đã không phát triển đến mức này. Tức chết tôi rồi!"
Lại bắt giáo viên kiểm điểm...
Đây có phải là lời của con người không?
"Bọn họ bị bệnh à?"
"Đúng là bị bệnh rồi!"
Thầy La phẫn uất nói: "Nếu chuyện này nhà trường không cho thầy Mạnh một lời giải thích thỏa đáng, thì những giáo viên bộ môn chúng tôi cũng sẽ cảm thấy nguội lạnh."
Cuối cùng, thầy ấy nói thêm một câu: "Thầy Diêm, ban đầu khi thầy nghỉ việc, tôi còn nghĩ không cần thiết. Nhưng bây giờ tôi mới thấy thầy thật sự rất sáng suốt. Gặp phải đám phụ huynh thần kinh này, và một ngôi trường tồi tệ như vậy, thật sự không muốn làm nữa."
Mọi người đều nói giáo viên là một nghề nghiệp đàng hoàng và vẻ vang.
Nhưng người ngoài cuộc nào biết, những vất vả và tủi nhục của giáo viên chứ.
Chuyện thầy Mạnh bị tát cuối cùng đã kết thúc bằng việc nhà trường điều thầy ấy đến dạy thế ở khối 10.
Cho đến cuối cùng, thầy ấy cũng không nhận được một lời xin lỗi nào từ mẹ của Triệu Thành.
Liên tiếp ép hai giáo viên chủ nhiệm phải nghỉ việc, các giáo viên ở trường số 1 đều lảng tránh lớp 12/6, không ai dám nhận củ khoai nóng này.
Không có giáo viên chủ nhiệm, đám phụ huynh đó lại bắt đầu gây chuyện.
Họ lớn tiếng tuyên bố nếu nhà trường không sắp xếp một giáo viên mới, họ sẽ tố cáo lên Cục Giáo dục, gọi đường dây nóng của thị trưởng, và tìm cả truyền thông để phanh phui.
Lãnh đạo nhà trường cuối cùng không còn cách nào, đành phải mời một thầy giáo đã nghỉ hưu trở lại.
Các phụ huynh tuy không hài lòng lắm, nhưng dù sao cũng có người dạy cho học sinh, đành phải chấp nhận.
Họ cũng chẳng chịu nghĩ: gần đến kỳ thi đại học rồi, giáo viên chủ nhiệm lại thay đổi liên tục, làm sao học sinh có thể không bị ảnh hưởng được chứ? Con của họ tự tin như vậy sao?
Còn ở bên tôi, không còn những chuyện vặt vãnh phiền phức, không còn những con người đáng ghét, trạng thái làm việc của tôi tốt hơn gấp 100 lần so với trước đây.
Trả Giá Cho Sự Vô Ơn
Tác giả: Tiểu Trần | Chương: 2 | Lượt xem: 477