Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y > Chương 1: Người bác sĩ thú y nhân hậu

Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 558

Chương 1: Người bác sĩ thú y nhân hậu

Trong con hẻm nhỏ ở phía Tây thành phố Thượng Hải nhộn nhịp, có một phòng khám thú y khiêm tốn mang cái tên giản dị: “Ánh Dương”. Bảng hiệu sơn xanh đã cũ, đôi chỗ bong tróc, nhưng mỗi khi mặt trời lên, ánh nắng chiếu xuống lại làm nó sáng lên một cách kỳ lạ, như một biểu tượng nhỏ bé của niềm hy vọng. Chủ nhân của phòng khám ấy là An, một chàng trai ngoài ba mươi, gương mặt hiền hòa, ánh mắt sáng và trầm lắng, lúc nào cũng thấp thoáng nụ cười.

An vốn xuất thân trong một gia đình nghèo ở ngoại ô. Cha mất sớm, mẹ tần tảo nuôi con. Anh từng mơ ước trở thành bác sĩ y khoa, nhưng vì hoàn cảnh éo le nên chỉ có thể học đến bằng thú y. Tuy không được bước chân vào bệnh viện lớn, An vẫn giữ niềm tin: “Cứu một mạng người là cứu cả thế giới. Cứu một mạng sống, dù là con vật bé nhỏ, cũng là việc thiện không thể xem thường.” Chính vì vậy, anh chăm chút cho công việc chữa bệnh cho thú cưng, ngày ngày tiếp xúc với chó mèo, chim cảnh… và được nhiều người trong khu phố yêu quý.

Thế nhưng, ít ai biết rằng trong tay An còn nắm giữ một bí mật lớn: một phương thuốc cổ truyền. Đây là bài thuốc gia truyền do cụ cố để lại, vốn chỉ truyền cho con trai trưởng trong dòng tộc. Mẹ An trước khi mất đã trao lại cho con trai, dặn rằng:

“Phương thuốc này quý giá, nhưng phải dùng đúng lúc, đúng người. Nó có thể cứu được những căn bệnh mà y học hiện đại bất lực, nhưng tuyệt đối không được đem ra mua bán, đổi chác. Nếu dùng nó để làm giàu, phúc sẽ hóa họa.”

An đã đọc đi đọc lại những trang sổ thuốc cũ kỹ viết bằng bút lông, mỗi nét chữ thấm đẫm trí tuệ của tổ tiên. Công thức phức tạp, gồm nhiều loại thảo dược quý hiếm, cách chế biến cũng cực kỳ khắt khe. Nhưng điều kỳ lạ nhất là: phương thuốc có hai giai đoạn. Giai đoạn đầu giúp bệnh nhân hồi phục nhanh chóng, gần như khỏi hẳn. Nhưng sau 12 tháng, nhất định phải uống thêm “thuốc dẫn” để dứt điểm tận gốc mầm bệnh. Nếu không, bệnh sẽ tái phát còn nặng nề hơn. Đây là điều mà chỉ An biết, bởi những dòng cuối cùng trong sổ thuốc đã bị thất lạc, chỉ truyền miệng trong gia tộc.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều mưa lất phất. An đang dọn dẹp phòng khám thì có một người phụ nữ trung niên được người nhà dìu vào. Bà ta gầy guộc, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Người con trai vừa khóc vừa nói:

– Bác sĩ An, xin anh cứu mẹ tôi… Bệnh viện lớn đã trả về rồi. Họ bảo ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ còn sống được vài tháng.

An thoáng ngẩn ra. Anh là bác sĩ thú y, đâu có quyền chữa người. Nhưng khi ánh mắt đau khổ của người con trai ấy nhìn vào mình, An lại nhớ đến lời mẹ: “Nếu con thấy ai thật sự tuyệt vọng, thì hãy cứu, miễn con giữ lòng trong sáng.”

Anh đưa bà cụ vào phòng trong, lặng lẽ bắt mạch. Mạch yếu như sợi tơ, hơi thở thoi thóp. Trong đầu An hiện lên những công thức thuốc mà anh đã học thuộc. Anh suy nghĩ rất lâu, rồi nói nhỏ:

– Tôi… có một phương thuốc, nhưng không được phép dùng cho người. Nếu gia đình tin tôi, có thể thử. Tôi không lấy tiền, nhưng có một điều kiện: một năm sau phải quay lại, tôi sẽ cho uống thêm một đợt nữa. Nếu bỏ lỡ, hậu quả sẽ khó lường.

Người con trai nắm chặt tay anh, gật đầu lia lịa, như kẻ chết đuối vớ được cọc.

Ba tuần sau, kỳ tích xảy ra. Bà cụ – mọi người gọi là bà Hô – vốn không đi nổi, nay có thể tự đứng dậy, da dẻ hồng hào, ăn uống được. Gia đình đưa bà đi kiểm tra tại bệnh viện trung tâm, kết quả khiến các bác sĩ kinh ngạc: không còn dấu vết ung thư. Tin tức lan ra như gió thổi.

Từ hôm ấy, cửa phòng khám thú y Ánh Dương không còn yên tĩnh nữa. Người ta kéo đến, không phải để chữa chó mèo, mà để cầu xin An cứu mạng.

Có người già nghèo khổ tên lão Diên, sống bằng nghề nhặt ve chai, bị ung thư phổi giai đoạn nặng. Có thanh niên Đắc Cực, thân thể cường tráng nhưng mắc chứng bệnh máu hiếm, suýt mất mạng. Tất cả đều tìm đến An, và rồi lần lượt… họ sống lại.

Dù mỗi lần bốc thuốc, An đều nhắc đi nhắc lại:

“Đây chưa phải là chữa khỏi hẳn. Các vị phải nhớ, đúng 12 tháng sau quay lại, tôi sẽ cho uống thuốc dẫn. Nếu bỏ qua, sẽ nguy hiểm.”

Nhưng trong niềm vui được sống, ít ai để tâm. Người thì nghĩ mình đã khỏe mạnh, chẳng cần thêm thuốc. Người thì thầm mừng vì không tốn tiền, càng không muốn quay lại.

An thì vẫn giữ lòng nhân. Anh không lấy đồng nào ngoài ít tiền thuốc, có người nghèo anh còn tự bỏ tiền túi. Có hôm ngồi một mình, anh tự cười chua xót:

– Cả đời học thú y, giờ lại thành… thầy thuốc cứu người. Nhưng thôi, chỉ cần họ được sống thêm một ngày, tôi cũng thấy an lòng.

Vợ An – một người phụ nữ hiền hậu – ban đầu còn lo sợ anh phạm pháp. Nhưng nhìn thấy chồng ngày đêm tận tụy, cô cũng dần tin. Con gái nhỏ chạy lon ton trong phòng khám, hay cười: “Ba là bác sĩ giỏi nhất thế giới!”

An nghe vậy chỉ lặng lẽ mỉm cười. Anh không dám nhận, bởi anh biết một ngày nào đó, sóng gió sẽ đến. Bởi phương thuốc này, một khi lọt vào tai những kẻ tham lam, chắc chắn anh sẽ không còn yên ổn…

Một buổi tối muộn, khi An đóng cửa phòng khám, có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Hắn mặc vest đen, tay cầm túi da, nụ cười nham hiểm:

– Bác sĩ An, tôi là người của Tập đoàn Dược Lâm Thồn. Nghe nói anh có phương thuốc kỳ diệu chữa ung thư? Chúng tôi muốn mua. Anh cứ ra giá.

An sững người. Hắn chính là Lâm Thồn, ông trùm dược phẩm lớn nhất Thượng Hải. Tin đồn cuối cùng cũng đến tai hắn rồi…

Và từ giây phút đó, cuộc đời An đã bước sang một ngã rẽ đầy giông bão.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt