Sau lần bà Hô khỏi bệnh, tin đồn lan ra nhanh hơn gió mùa thổi qua phố phường Thượng Hải. Người ta thì thầm với nhau trong quán trà, ngoài chợ, trong xưởng dệt, thậm chí cả ở những khu biệt thự sang trọng:
“Có một bác sĩ thú y họ An, chữa khỏi cả ung thư đó.”
“Không lấy tiền đâu, chỉ dặn một năm sau quay lại.”
“Chắc là thần y ẩn danh!”
Ban đầu, An chỉ nghĩ đó là vài lời đồn thổi. Nhưng chỉ trong vòng nửa tháng, phòng khám thú y nhỏ bé của anh đã trở thành nơi hành hương của những con người tuyệt vọng.
Buổi sáng đầu tiên, An mở cửa, đã thấy một hàng dài đứng chờ. Người chống gậy, kẻ ngồi xe lăn, gương mặt ai nấy đều hốc hác, ánh mắt sáng lên niềm hy vọng mong manh.
Một ông lão râu tóc bạc phơ run rẩy tiến lên:
– Bác sĩ… cứu tôi với. Tôi tên Diên, bị ung thư phổi. Bệnh viện bảo chỉ còn sống được ba tháng. Tôi còn đứa cháu ngoại chưa kịp gả chồng…
Ông vừa nói vừa ho khù khụ, từng cơn ho khiến lồng ngực như muốn nổ tung. An đỡ lấy ông, dìu vào phòng trong.
Anh ngồi lặng hồi lâu, lắng nghe hơi thở đứt quãng của ông lão. Trong đầu, những công thức thuốc lại hiện ra. An cắn chặt răng. Đây không còn là thú cưng nữa, mà là mạng người. Nhưng ánh mắt tuyệt vọng của ông lão khiến anh không thể ngoảnh mặt.
– Bác ạ – An nói chậm rãi – Tôi có thể thử một bài thuốc cổ truyền. Nhưng phải hứa với tôi, một năm sau nhất định quay lại. Nếu bỏ lỡ, bệnh sẽ còn nặng hơn.
Ông lão run run nắm tay anh, rơi nước mắt:
– Chỉ cần sống thêm một ngày cũng được… Tôi hứa!
An bắt tay bào chế. Anh đóng kín cửa, không cho ai vào, sợ lộ bí mật. Căn phòng nhỏ nghi ngút khói thuốc, mùi dược thảo nồng nàn. Anh dùng chày giã, dao thái, nồi sắc, từng bước làm theo ghi chép của tổ tiên. Cả đêm không ngủ, cuối cùng cũng bốc xong thang thuốc.
Sáng hôm sau, ông Diên uống. Ban đầu, ông nôn thốc tháo, mặt tái mét. Người nhà hoảng loạn. Nhưng An bình tĩnh:
– Đây là phản ứng bình thường. Độc khí trong phổi đang bị đẩy ra.
Quả nhiên, đến ngày thứ ba, cơn ho giảm hẳn, hơi thở dễ dàng hơn. Một tuần sau, ông có thể đi bộ ra chợ. Một tháng sau, bệnh viện kiểm tra – ung thư phổi… biến mất. Các bác sĩ choáng váng, gọi đây là “ca bệnh kỳ tích.”
Người ta bắt đầu gọi An là “thần y của Thượng Hải”.
Tiếp đó là Đắc Cực, một thanh niên ngoài hai mươi, vốn là vận động viên cử tạ. Cơ bắp cuồn cuộn nhưng mắc chứng máu hiếm, hễ va chạm nhẹ cũng chảy máu không cầm được. Nhiều lần thi đấu, anh ngã gục, suýt mất mạng.
Anh tìm đến An, nắm chặt tay:
– Bác sĩ, em còn trẻ, em không muốn chết. Anh cứu em, em sẽ làm trâu ngựa báo đáp.
An mỉm cười:
– Tôi không cần báo đáp. Nhưng nhớ kỹ: một năm sau, phải quay lại.
Anh sắc thuốc cho Đắc Cực. Lần này, hiệu quả nhanh chóng. Chỉ sau hai tuần, các vết thương nhỏ đã tự liền, máu đông lại bình thường. Đắc Cực sung sướng, quỳ xuống lạy tạ.
Tin vui nối tiếp tin vui. Những bệnh nhân khác – cô bé học sinh mắc bướu não, người đàn bà gầy guộc ung thư vú, một ông chủ giàu có mắc bệnh máu trắng – đều lần lượt được cứu.
Tất cả đều có chung một điểm: được An chữa mà không mất tiền. Anh chỉ lấy một ít phí thuốc men, còn lại bỏ ra công sức, đôi khi còn móc túi mình để mua dược liệu quý.
Người trong khu phố nhìn anh như vị thánh sống. Nhưng An chỉ lặng lẽ. Anh biết, mình không phải thánh, cũng không phải thần y. Anh chỉ làm đúng lời mẹ dặn: “Cứu người trong tuyệt vọng.”
Có lần, vợ anh – chị Hân – ngồi bên, lo lắng:
– An à, anh làm vậy hoài thì lấy gì nuôi gia đình? Còn phòng khám, còn con bé nữa…
An cầm tay vợ, ánh mắt dịu dàng:
– Anh biết. Nhưng anh không thể nhìn họ chết dần trong đau đớn. Cứ coi như… anh trả nợ đời. Rồi sẽ có ngày mọi việc sáng tỏ.
Cô lặng im. Nhìn chồng đêm nào cũng thức sắc thuốc, mắt thâm quầng, cô vừa thương vừa sợ. Nhưng trong lòng, cô cũng thầm tự hào.
Trong suốt một năm, gần 100 người đã được An chữa trị. Họ trở về từ cõi chết, đi khám lại tại các bệnh viện lớn, ai cũng nhận kết quả: khỏi hẳn. Họ vui mừng khôn xiết, làm tiệc tạ ơn, gọi An là ân nhân cứu mạng.
Nhưng… khi An nhắc nhở về “thuốc dẫn sau 12 tháng”, đa phần chỉ gật đầu cho có. Niềm vui sống sót khiến họ tin mình đã lành bệnh, không còn quan tâm đến lời căn dặn.
– Một năm sau quay lại á? – Có người cười – Tôi khỏe thế này, cần gì uống nữa?
– Lại còn uống thêm, chắc là muốn kiếm tiền tiếp đây! – Một số kẻ lẩm bẩm sau lưng.
An nghe hết, chỉ im lặng. Anh biết, lòng người khó đoán. Và tai họa sẽ không sớm thì muộn…
Một buổi chiều, khi An đang thu dọn phòng khám, thì có một chiếc xe sang dừng trước cửa. Từ xe bước xuống một người đàn ông mập mạp, dáng oai vệ, xung quanh có vài gã vệ sĩ. Hắn cười lạnh:
– Bác sĩ An? Tôi là Lâm Thồn, giám đốc Tập đoàn Dược lớn nhất Thượng Hải. Nghe danh anh đã lâu.
An thoáng giật mình. Đúng như dự đoán, sóng gió đã bắt đầu nổi lên.
Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 564