Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y > Chương 3: Cái bẫy của Lâm Thồn

Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 559

Chương 3: Cái bẫy của Lâm Thồn

An ngồi đối diện Lâm Thồn trong căn phòng khám nhỏ bé, ánh sáng yếu ớt hắt qua tấm rèm cửa bạc màu. Lâm Thồn dáng người to béo, áo vest căng phồng, cổ đeo sợi dây chuyền vàng lấp lánh. Hắn không giống một giám đốc công ty dược danh tiếng, mà giống một tên buôn lậu chợ đen đội lốt thương nhân.

Hắn rút điếu xì gà, gõ gõ lên bàn, nheo mắt nhìn An:

– Tôi nghe nói anh có phương thuốc bí truyền có thể chữa được ung thư?

An đáp điềm tĩnh:

– Tôi chỉ là bác sĩ thú y. Tôi dùng một vài bài thuốc tổ truyền, cứu giúp vài người thôi.

– Vài người? – Lâm Thồn cười nhạt – Tôi đã điều tra. Gần trăm bệnh nhân khỏi bệnh từ tay anh. Tin này lan ra cả nước. Anh biết điều đó nghĩa là gì không?

An im lặng. Anh không quan tâm danh tiếng, chỉ quan tâm người bệnh. Nhưng sự im lặng của anh khiến Lâm Thồn càng đắc ý.

– Tôi không vòng vo nữa – hắn vỗ tay. Ngay lập tức, một vali được vệ sĩ đặt lên bàn. Lâm Thồn mở ra, bên trong đầy ắp tiền mặt, những cọc nhân dân tệ xếp ngay ngắn.

– Một triệu tệ. Anh bán phương thuốc cho tôi.

Không khí trong phòng đặc quánh. Hân – vợ An – đứng ở cửa, mặt biến sắc. Với số tiền này, gia đình họ có thể sống sung túc cả đời, phòng khám cũng không phải chật vật nữa. Nhưng An chỉ khẽ lắc đầu:

– Phương thuốc này không để bán. Nó không phải để kiếm tiền.

Lâm Thồn nheo mắt, nụ cười biến mất.

– Anh nên nghĩ kỹ. Nếu để một người thú y như anh giữ, chẳng khác nào ngọc giấu trong cát. Đưa cho tôi, tôi có thể sản xuất, bán ra thị trường, cứu hàng triệu người. Anh từ chối, tức là ích kỷ.

An nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng chắc nịch:

– Tôi không tin một công ty dược như các ông sẽ cứu người. Các ông chỉ muốn lợi nhuận. Nếu dùng sai, hậu quả khôn lường.

Câu nói như một cái tát. Mặt Lâm Thồn sầm lại.

– Được lắm. Anh nhớ lấy. Anh sẽ hối hận.

Hắn đứng phắt dậy, bỏ đi.

Vài tuần sau, chuyện lạ xảy ra. Những bệnh nhân từng được An cứu giờ lại lần lượt quay về… nhưng không phải để cảm ơn, mà để tố cáo.

Một buổi sáng, bà Hô kéo cả họ hàng tới, gào khóc trước cửa phòng khám:

– Ông An này không có giấy phép! Ông ấy lừa tôi uống thuốc thú y! Nếu chẳng may tôi chết thì sao?

Người dân xung quanh xì xào.

Ngày hôm sau, lão Diên cũng xuất hiện, chống gậy, lớn tiếng:

– Tôi bị ông ta thí nghiệm! Nếu không may tái phát thì ai chịu trách nhiệm?

Đắc Cực – chàng thanh niên từng quỳ xuống cảm tạ – giờ lạnh lùng đứng trước đám đông:

– Ông ấy chỉ là lang băm. Tôi muốn kiện ra tòa!

An chết lặng. Những con người từng biết ơn, từng gọi anh là ân nhân cứu mạng, nay quay lưng, chỉ vì những lời đường mật của Lâm Thồn. Anh nhìn họ, trong mắt chỉ còn nỗi buồn sâu thẳm.

Hân ôm mặt khóc:

– Sao họ có thể như vậy?

An chỉ thở dài:

– Vì họ nghĩ mình đã khỏi bệnh. Họ quên mất lời dặn của anh. Và vì Lâm Thồn hứa hẹn tiền bạc.

Vụ kiện nổ ra. Báo chí giật tít: “Bác sĩ thú y chữa ung thư trái phép – gần trăm bệnh nhân tố cáo.”

Tòa án đông nghẹt. Các “bệnh nhân” lần lượt đứng lên tố cáo An. Người nói anh cho uống thuốc lạ, người nói anh hành nghề chui, người nói anh mưu lợi cá nhân.

Luật sư của Lâm Thồn vung tay:

– Bị cáo An không có giấy phép hành nghề y! Dù có chữa khỏi bệnh, đó cũng là vi phạm pháp luật! Anh ta phải chịu trách nhiệm, phải bồi thường tổn thất tinh thần và vật chất cho các bệnh nhân!

An ngồi ghế bị cáo, mắt đỏ ngầu. Anh muốn hét lên rằng tất cả họ đều đã được cứu sống, rằng phương thuốc của anh vẫn còn thiếu phần dẫn cuối cùng, rằng một năm sau nếu không uống, bệnh sẽ quay lại khủng khiếp hơn. Nhưng tòa không muốn nghe sự thật.

Thẩm phán gõ búa:

– Bị cáo An hành nghề y trái phép, gây hậu quả nghiêm trọng. Tòa tuyên phạt bồi thường cho các nguyên đơn số tiền lớn, đồng thời giao phương thuốc cho Tập đoàn Dược Lâm Thồn quản lý!

Tiếng búa giáng xuống như xé nát tâm can An.

Vài ngày sau, căn nhà nhỏ của anh bị niêm phong. Anh phải bán sạch tài sản để bồi thường. Những thang thuốc còn dang dở bị tịch thu. Vợ anh – Hân – ôm con bỏ đi, để lại một tờ giấy ngắn:

“Anh An, em không chịu nổi nữa. Em không muốn con lớn lên trong khổ cực, trong những lời dị nghị. Em xin lỗi.”

An gục xuống giữa căn phòng trống trải, đôi vai run bần bật. Anh đã cứu hàng trăm mạng người, nhưng cuối cùng mất hết tất cả – danh dự, tài sản, gia đình.

Một đêm mưa gió, An ngồi trong căn phòng thuê tồi tàn, ánh mắt trống rỗng. Cánh cửa bật mở, một phụ nữ cao ráo, tóc vàng, dáng quý phái bước vào. Đó là Sona, nữ tỷ phú người Mỹ, nổi tiếng khắp thế giới.

Bà nhìn anh, nở nụ cười nhẹ:

– Tôi nghe danh bác sĩ An. Tôi cần anh cứu tôi.

Ánh mắt bà sáng như sao trời. An ngẩng lên, trong lòng lóe lên một tia sáng le lói. Có lẽ, vận mệnh chưa kết thúc…
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt