Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y > Chương 4: Lời mời từ Sona

Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 577

Chương 4: Lời mời từ Sona

Đêm mưa ở Thượng Hải lạnh buốt. Những giọt mưa đập vào ô cửa kính nhỏ xíu của căn phòng thuê, loang lổ như những vết thương lòng. An ngồi bất động, ánh mắt vô hồn. Tất cả đã rời bỏ anh – nhà cửa, vợ con, bệnh nhân… và cả danh dự.

Cánh cửa khẽ mở. Một người phụ nữ bước vào, dáng thẳng, áo khoác dài màu xám tro. Gương mặt bà sắc nét, mái tóc vàng buông nhẹ trên vai, đôi mắt xanh thẳm như chứa cả đại dương. Đó chính là Sona, nữ tỷ phú nổi tiếng người Mỹ, người được mệnh danh là “Bông hồng thép của phố Wall.”

An cau mày, không hiểu vì sao một nhân vật như bà lại xuất hiện ở nơi tồi tàn này.

– Bác sĩ An – giọng Sona trầm ấm, pha chút uy quyền – tôi đi nửa vòng trái đất để gặp anh.

An thở dài:

– Tôi không còn là bác sĩ. Giờ tôi chỉ là một kẻ thất bại.

Sona bước tới gần, nhìn thẳng vào mắt anh:

– Người thất bại không cứu sống hàng trăm bệnh nhân ung thư. Anh không thua, chỉ là chưa đến lượt thắng thôi.

Câu nói như một lưỡi dao sắc bén xuyên thủng màn đêm u ám trong lòng An. Anh ngẩng đầu, nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt.

– Tại sao bà biết đến tôi?

– Tôi theo dõi anh đã lâu – Sona nói – Những nghiên cứu của tôi cho thấy phương thuốc của anh có khả năng thực sự. Và tôi… cũng đang mắc bệnh.

An sững người.

– Bà… cũng bị ung thư?

Sona gật đầu, ánh mắt thoáng buồn:

– Phải. Các bệnh viện lớn ở Mỹ đều bó tay. Tôi còn một năm. Tôi đến đây để đặt cược vào anh.

Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích. An nhìn đôi bàn tay chai sần của mình. Anh từng thề sẽ cứu người, nhưng chính sự cứu người đó đã đẩy anh vào vực thẳm. Anh có nên tiếp tục?

Như đọc được suy nghĩ ấy, Sona nở nụ cười:

– Nếu anh cứu tôi, tôi sẽ giúp anh mở một phòng khám hợp pháp tại Mỹ. Tôi có đủ tiền, đủ quyền lực để bảo vệ anh trước những kẻ như Lâm Thồn. Ở đó, không ai có thể ép anh bán phương thuốc của mình.

An im lặng rất lâu. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu:

– Tôi sẽ chữa cho bà. Nhưng nhớ, tôi không cần tiền. Tôi chỉ muốn có cơ hội làm đúng điều mình tin.

– Anh sẽ có – Sona chìa tay ra.

Hai bàn tay nắm chặt, như một khế ước định mệnh.

Ngày hôm sau, một chiếc chuyên cơ riêng chờ sẵn. Lần đầu tiên trong đời, An bước lên máy bay sang Mỹ. Thượng Hải nhạt nhòa trong làn mây. Anh quay đầu nhìn lại, trong lòng dấy lên nỗi xót xa. Nơi ấy có căn nhà từng ấm áp, có Hân và đứa con bé nhỏ, có cả những bệnh nhân quay lưng. Nhưng anh biết, nếu ở lại, anh sẽ mãi bị chôn vùi.

Sona ngồi bên cạnh, dịu dàng nói:

– Anh có biết tại sao tôi tin anh không?

– Vì bà không còn lựa chọn nào khác? – An hỏi.

– Không. – Bà lắc đầu – Vì trong mắt anh, tôi không thấy lòng tham. Chỉ có niềm tin của một người muốn cứu người.

An trầm ngâm. Có lẽ, chính điều đó đã khiến anh bị hại ở Thượng Hải. Nhưng cũng chính điều đó, giờ lại mở ra một con đường mới.

Khi đặt chân xuống New York, An choáng ngợp. Những tòa nhà chọc trời, ánh đèn neon rực rỡ, dòng người hối hả – tất cả trái ngược hẳn với con ngõ ẩm thấp nơi phòng khám nhỏ bé của anh từng tồn tại.

Sona đưa anh đến biệt thự riêng. Một căn nhà trắng khổng lồ nhìn ra biển, với đội ngũ bác sĩ và trợ lý riêng.

– Đây sẽ là nơi anh bắt đầu lại – Sona nói – Tôi sẽ sắp xếp để anh có giấy phép hợp pháp, phòng thí nghiệm riêng, và đội ngũ hỗ trợ. Nhưng tôi chỉ có một điều kiện: anh phải chữa cho tôi trước.

An gật đầu:

– Tôi cần vài ngày để chuẩn bị. Phương thuốc của tôi không đơn giản, nó cần thời gian và sự kiên nhẫn.

Sona mỉm cười:

– Anh có bao nhiêu thời gian anh cần.

Những ngày sau đó, An lao vào nghiên cứu. Anh tái hiện lại từng bước phương thuốc đã dùng ở Thượng Hải, nhưng đồng thời điều chỉnh để phù hợp với cơ địa của Sona. Anh biết, lần này không thể thất bại. Đây không chỉ là sinh mạng của một người phụ nữ, mà còn là cơ hội để anh rửa sạch oan ức, để cả thế giới nhìn thấy giá trị thật sự.

Đêm, khi mọi người đã ngủ, An đứng ngoài ban công nhìn biển. Tiếng sóng vỗ như thì thầm. Anh nhớ về Hân và con. Anh nhớ những ánh mắt quay lưng của các bệnh nhân cũ. Và anh tự hứa:

“Một ngày nào đó, sự thật sẽ sáng tỏ. Một ngày nào đó, tất cả sẽ biết tôi không phải lang băm.”

Phía xa, những vì sao lấp lánh. Trong đôi mắt An, đó không còn là sự tuyệt vọng, mà là ngọn lửa hy vọng đang dần bùng cháy trở lại.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt