Bầu trời New York mùa thu xanh trong như tấm gương khổng lồ. Những tòa nhà kính phản chiếu ánh nắng rực rỡ, xe cộ nối dài bất tận. An bước xuống chiếc SUV màu đen mà Sona chuẩn bị, ngước nhìn tòa nhà ba tầng vừa được cải tạo. Trên bảng hiệu ghi:
“An’s Clinic – Integrative Healing Center.”
Anh sững người. Đây chính là phòng khám mới của anh, ngay giữa trung tâm thành phố sầm uất bậc nhất thế giới.
Sona đứng cạnh, mỉm cười:
– Thế nào? Tôi muốn nơi này không chỉ là phòng khám, mà còn là nơi để anh chứng minh phương thuốc của mình với cả thế giới.
An khẽ gật đầu. Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả: vừa hồi hộp, vừa xúc động, vừa có chút sợ hãi. Nhưng ánh mắt anh đã khác – không còn mờ mịt, mà sáng lên niềm tin.
Bên trong phòng khám, mọi thứ đều hiện đại. Phòng tiếp nhận bệnh nhân rộng rãi, có quầy lễ tân, ghế sofa da mềm, máy tính bảng để đăng ký thông tin. Phía sau là phòng thí nghiệm đầy đủ máy móc phân tích sinh học, tủ lạnh chuyên dụng để bảo quản dược liệu, hệ thống lọc không khí vô trùng.
Một nhóm nhân viên đứng chờ: bác sĩ da trắng tóc bạc, cô y tá gốc Phi, chàng trợ lý trẻ người Ấn… tất cả là những người Sona tuyển riêng cho An.
– Từ nay họ sẽ làm việc dưới quyền anh – Sona giới thiệu – Anh là giám đốc y khoa ở đây.
An cúi đầu cảm ơn, giọng run run:
– Tôi chỉ là một bác sĩ thú y, giờ lại được gọi là giám đốc… Tôi sợ mình không xứng đáng.
Sona đặt tay lên vai anh:
– An, đừng tự hạ thấp mình. Chỉ cần anh chữa được cho tôi, mọi định kiến sẽ biến mất.
Ngày đầu tiên bắt tay vào công việc, An ngồi hàng giờ trong phòng thí nghiệm. Anh mở chiếc hòm gỗ mang từ Thượng Hải sang, trong đó có vài gói dược liệu quý hiếm anh đã cất giữ cẩn thận. Cẩn thận nghiền nhỏ, pha chế, kết hợp với dược liệu mua thêm ở Mỹ, anh tái hiện lại bài thuốc cũ. Nhưng lần này, anh thêm vài vị “dẫn dược” mới – những vị thuốc từ núi sâu Trung Hoa mà chỉ mình anh biết cách dùng.
Trong cuốn sổ tay cũ nát, anh ghi chép tỉ mỉ:
“Đây là phiên bản hoàn chỉnh, dành cho bệnh nhân giai đoạn cuối. Nếu thành công, sẽ chứng minh tất cả. Nếu thất bại… tôi sẽ mất hết.”
Một tuần sau, Sona chính thức bắt đầu liệu trình.
Trong căn phòng trắng muốt, Sona nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt bà không còn sắc sảo như ngày đầu, mà đã lộ rõ sự mệt mỏi của người mang bệnh.
An cẩn thận đưa ly thuốc màu nâu sẫm cho bà:
– Đây là lần đầu tiên. Sẽ có vị đắng, nhưng bà phải uống hết.
Sona không chút do dự, cầm lấy ly và uống cạn.
– Tôi tin anh – bà mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ – Từ lúc quyết định đến gặp anh, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
An gật đầu, lòng nặng trĩu. Anh biết, đây không chỉ là chữa bệnh, mà còn là thử thách định mệnh.
Tin đồn về phòng khám “An’s Clinic” nhanh chóng lan ra. Báo chí New York bắt đầu viết: “Một bác sĩ gốc Á tuyên bố có phương thuốc bí ẩn chữa ung thư?”; “Thực hư phòng khám do tỷ phú Sona đầu tư?”
Ban đầu, người ta chế giễu. Nhiều bác sĩ Mỹ gọi anh là kẻ lừa đảo, lang băm. Nhưng rồi, sau vài tuần, những bệnh nhân đầu tiên tìm đến.
Một phụ nữ trung niên giai đoạn 3 ung thư vú, sau ba lần uống thuốc, khối u bắt đầu teo lại. Một cậu bé 12 tuổi mắc ung thư xương, sau một tháng, sức khỏe cải thiện rõ rệt.
Tin tức lan nhanh như lửa. Truyền thông ùn ùn kéo đến. Cảnh sát y tế Mỹ đến kiểm tra nhưng đành chịu thua, vì Sona đã lo đầy đủ giấy phép, hồ sơ, thủ tục.
Một buổi chiều, khi cánh phóng viên chụp ảnh dày đặc ngoài cửa, An ngồi trong phòng làm việc, mệt mỏi nhưng lòng lại trào dâng niềm vui. Anh nhớ lại những ngày ở Thượng Hải: căn phòng cũ kỹ, ánh đèn vàng leo lét, những bệnh nhân nghèo rách nát nhưng tràn ngập niềm hy vọng. Giờ đây, anh cũng đang làm điều y hệt – chỉ khác là ở một đất nước xa xôi, dưới ánh đèn flash và ống kính máy quay.
Sona hồi phục từng ngày. Ba tháng trôi qua, các chỉ số máu và phim chụp MRI cho thấy khối u trong cơ thể bà đã biến mất hoàn toàn. Các bác sĩ Mỹ bàng hoàng. Một buổi họp báo lớn được tổ chức, Sona tự mình xuất hiện trước công chúng, tuyên bố:
– Tôi đã được cứu sống bởi bác sĩ An. Phương thuốc của anh ấy không chỉ cứu tôi, mà còn có thể cứu hàng triệu người.
Cả hội trường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Hàng trăm ống kính hướng về An. Anh ngồi đó, lặng người, khóe mắt đỏ hoe. Cuối cùng, anh cũng được nhìn nhận, được gọi là “bác sĩ” một cách xứng đáng.
Đêm hôm ấy, khi mọi người đã rời đi, An một mình đứng ngoài hiên, nhìn bầu trời New York rực sáng. Trái tim anh thắt lại. Anh nhớ Thượng Hải. Nhớ những bệnh nhân từng tố cáo anh. Nhớ cả Hân và đứa con nhỏ.
Anh thì thầm trong gió:
– Giá như mọi người tin tôi thêm một lần…
Sona đi đến, nhẹ nhàng nói:
– An, quá khứ đã qua. Hãy nghĩ đến hiện tại. Anh đã có cả thế giới công nhận.
An quay sang, khẽ gật. Nhưng trong sâu thẳm lòng anh, vết thương ấy vẫn chưa bao giờ liền lại.
Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 555