Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y > Chương 6: Bóng ma trở lại

Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 563

Chương 6: Bóng ma trở lại

Mùa đông New York phủ trắng những con phố. Từ cửa sổ tầng ba của phòng khám, An nhìn xuống, thấy từng lớp tuyết dày đặc phủ lên xe cộ, người người co ro trong áo choàng. Không khí lạnh lẽo ấy, với anh, lại gợi về Thượng Hải – nơi anh từng mất tất cả.

Anh tưởng như mình đã thoát khỏi bóng đen đó. Nhưng không. Quá khứ luôn có cách quay lại, đúng lúc anh ít ngờ nhất.

Một buổi sáng, khi An vừa khám xong cho bệnh nhân, lễ tân bước vào, nét mặt đầy căng thẳng:

– Bác sĩ An, có một nhóm người Trung Quốc ở sảnh chờ. Họ nói… họ là bệnh nhân cũ của anh.

An giật mình. Tim đập dồn dập.

Anh bước nhanh ra ngoài. Trước mắt anh là năm gương mặt quen thuộc: bà Hô – người phụ nữ từng cười rạng rỡ khi bệnh thuyên giảm; lão Diên – ông già từng rưng rưng nắm tay anh; và cả thanh niên Đắc Cực – kẻ đã từng dẫn đầu tố cáo anh ở Thượng Hải.

Nhưng giờ đây, họ không còn khỏe mạnh như trước. Bà Hô gầy rộc, mắt trũng sâu, da xám xịt. Lão Diên ho rũ rượi, mỗi cơn ho như xé toạc lồng ngực. Đắc Cực thì chống gậy, bước đi khập khiễng.

Họ đồng thanh:

– Bác sĩ An… cứu chúng tôi!

Không khí lặng đi. Các bệnh nhân Mỹ trong sảnh nhìn nhau xì xào. An lặng người, hai bàn tay run lên.

Trong phòng riêng, bà Hô ngồi đối diện An, nước mắt lã chã:

– Một năm trước, bệnh quay lại. Ban đầu tôi nghĩ là do ăn uống, nhưng rồi… càng ngày càng nặng. Tôi nhớ lời anh dặn, nhưng lúc đó… chúng tôi đã phản bội anh. Chúng tôi tưởng anh lừa đảo.

Lão Diên thở dài, giọng khàn đặc:

– Khi đó Lâm Thồn cho chúng tôi tiền, bảo rằng anh chỉ là bác sĩ thú y, chẳng có chứng chỉ. Chúng tôi… chúng tôi tham tiền, lại sợ chết, nên đứng lên tố anh. Giờ thì, tiền đã hết, bệnh trở lại, còn nặng hơn trước. Chúng tôi hối hận…

Đắc Cực cúi gằm mặt, không dám nhìn:

– Tôi… chính tôi là kẻ cầm đầu. Bây giờ mỗi đêm tôi đều ác mộng. Nếu có thể làm lại… tôi nguyện đổi tất cả để xin lỗi anh.

An im lặng. Cả căn phòng nặng trĩu. Những gương mặt đó, từng đẩy anh xuống vực thẳm, giờ lại ngồi đây, cầu xin.

Anh chậm rãi hỏi:

– Các người còn nhớ không… tôi đã nói rõ: phương thuốc đầu tiên chỉ là khởi đầu. Một năm sau, nếu không có thuốc dẫn, bệnh chắc chắn tái phát. Nhưng các người không tin. Các người lựa chọn Lâm Thồn.

Bà Hô gào khóc:

– Tôi biết! Tôi biết lỗi rồi! Nhưng xin anh… xin anh cho chúng tôi một cơ hội.

Đêm đó, An trằn trọc không ngủ. Sona đến gõ cửa phòng, thấy anh ngồi trên ghế, mắt thâm quầng.

– Anh lại nhớ quá khứ à? – Sona nhẹ nhàng hỏi.

An gật, giọng khàn khàn:

– Họ đã hủy hoại cuộc đời tôi, khiến vợ con tôi rời bỏ tôi. Giờ họ lại đến cầu cứu… Tôi nên làm gì?

Sona trầm ngâm:

– An, anh phải nhớ mình là bác sĩ. Bác sĩ tồn tại để cứu người, không phải để trả thù. Nhưng… cũng không có nghĩa là anh phải hy sinh tất cả. Hãy để họ hiểu rằng, mọi sự lựa chọn đều có giá.

An nhắm mắt, suy nghĩ hồi lâu. Trong lòng anh, một cuộc đấu tranh dữ dội.

Sáng hôm sau, An gặp lại nhóm bệnh nhân cũ. Anh nói thẳng:

– Tôi sẽ chữa, nhưng không miễn phí như trước nữa. Tôi cần các người ký cam kết, đồng thời đứng ra làm chứng trước truyền thông rằng tôi không hề lừa đảo, rằng chính các người đã tố cáo sai sự thật.

Đắc Cực ngẩng lên, mắt đỏ hoe:

– Tôi đồng ý. Chỉ cần được sống, tôi chấp nhận bù đắp.

Bà Hô và lão Diên cũng gật đầu, nức nở.

An viết sẵn một bản thỏa thuận. Họ run run ký tên.

Quá trình chữa trị bắt đầu. Nhưng lần này, An không chỉ cho uống thuốc mà còn kết hợp phương pháp mới – dùng máy móc Mỹ để theo dõi từng chỉ số, kết hợp châm cứu và liệu pháp dinh dưỡng.

Nhiều bệnh nhân Mỹ tò mò, báo chí lại rầm rộ đưa tin: “Những bệnh nhân Trung Quốc từng tố cáo nay tìm lại bác sĩ An để xin cứu mạng.”

Lâm Thồn ở Thượng Hải nghe tin, tức đến tím mặt. Công ty hắn đang rệu rã, cổ phiếu tụt dốc, giờ lại thấy những kẻ từng giúp hắn nay quay sang ủng hộ An.

Hắn gào thét trong phòng họp:

– Bằng mọi giá, phải hủy diệt hắn!

Nhưng những nhân viên cấp dưới chỉ cúi đầu im lặng. Họ biết, công ty đã hết thời.

Trong vòng ba tháng, tình trạng nhóm bệnh nhân cũ dần cải thiện. Bà Hô có thể đi lại, nấu ăn. Lão Diên thôi ho ra máu. Đắc Cực lấy lại sức, có thể tự chạy bộ quanh công viên.

Một buổi chiều, họ đến phòng khám, quỳ xuống trước An:

– Bác sĩ An, chúng tôi… xin lỗi. Xin cảm ơn anh đã không bỏ rơi chúng tôi.

An đỡ họ dậy, giọng nghẹn ngào:

– Tôi không làm điều này vì các người. Tôi làm vì lương tâm của một bác sĩ. Nhưng hãy nhớ, mọi sự phản bội đều phải trả giá. Các người sống sót, nhưng sẽ phải mang nỗi hối hận này suốt đời.

Họ bật khóc.

Tin tức ấy lan khắp thế giới. Người ta ca ngợi An là bác sĩ có tấm lòng nhân hậu, dám tha thứ. Nhưng chỉ có An biết, trái tim anh vẫn còn một khoảng trống lớn: gia đình anh, người vợ và đứa con, không biết giờ này ở đâu.

Đêm khuya, đứng trước cửa sổ cao tầng, anh thì thầm:

– Hân, con à… một ngày nào đó, anh sẽ tìm lại em.

Ngoài kia, tuyết vẫn rơi trắng xóa. Và An biết, bóng ma quá khứ chưa hề biến mất. Nó chỉ tạm lui đi, chờ ngày quay lại thử thách anh một lần nữa.
Chương 7 👉
Chương 5
Chương 7 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt