Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y > Chương 7: Cái bẫy của Lâm thồn

Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 7 | Lượt xem: 560

Chương 7: Cái bẫy của Lâm thồn

Trời Thượng Hải đêm đó mưa xối xả. Trong căn phòng họp lạnh lẽo của tập đoàn dược Lâm Thị, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt cau có của Lâm Thồn. Trước mặt hắn là xấp báo cáo dày cộp: cổ phiếu giảm thê thảm, đối tác lần lượt rút lui, nhà đầu tư ngoại quay lưng.

Tên trợ lý thân cận rụt rè báo cáo:

– Chủ tịch, sau khi tin tức bệnh nhân quay lại cầu xin bác sĩ An được lan truyền, dư luận trong và ngoài nước đều nghiêng về phía hắn. Báo chí phương Tây gọi hắn là “Thiên sứ áo trắng không cần chứng chỉ”. Hình ảnh của công ty ta… ngày càng tệ hại.

Lâm Thồn đập mạnh bàn:

– Đồ ngu! Một bác sĩ thú y rẻ mạt mà các người để hắn lấn át cả tập đoàn hàng tỷ đô?

Hắn đứng dậy, bước đến bên cửa kính, nhìn ra thành phố sáng đèn, giọng gằn từng chữ:

– Nếu hắn đã chọn đứng lên một lần nữa, thì ta sẽ đạp hắn xuống hố lần thứ hai. Và lần này… hắn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được!

Vài tuần sau, tại New York.

An vừa kết thúc buổi khám, đang định về thì lễ tân đưa cho anh một phong thư màu đen, không có địa chỉ người gửi. Bên trong chỉ có mấy dòng chữ viết bằng tiếng Trung:

“Nếu muốn biết sự thật về cái chết của vợ con mày, hãy đến khách sạn Riverside, phòng 808. Một mình. Nửa đêm.”

An sững sờ. Tim anh như bị bóp nghẹt. Từ ngày bị kiện, vợ anh – Hân – ôm con bỏ đi, rồi mất liên lạc. Anh từng tìm khắp nơi nhưng vô vọng. Giờ, ai đó dám nhắc đến chuyện này… là thật, hay bẫy?

Sona nhìn thấy, liền khuyên:

– Đây rõ ràng là âm mưu. Anh đừng đi một mình.

An im lặng rất lâu rồi khẽ đáp:

– Nhưng nếu quả thật có tin tức về Hân và con… tôi không thể bỏ lỡ.

Đêm đó, An khoác áo, giấu vài dụng cụ y học trong người. Anh đến khách sạn Riverside.

Phòng 808 nằm cuối hành lang dài, ánh đèn chập chờn. Khi cánh cửa mở ra, bên trong tối om, chỉ có một chiếc bàn với laptop đang bật sẵn. Trên màn hình, hình ảnh vợ anh hiện lên – gầy gò, tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe. Bên cạnh là đứa bé trai 6 tuổi, con anh.

Tiếng nói vọng ra từ loa:

– An, mày muốn gặp lại họ chứ? Vậy thì… hãy quay về Trung Quốc. Hãy từ bỏ việc chữa bệnh. Nếu không… đừng trách tao.

An nắm chặt tay, run rẩy hỏi:

– Lâm Thồn, là mày phải không? Hân đâu? Con tao đâu?

Giọng cười nham hiểm vang lên:

– Muốn biết, hãy làm theo tao.

Màn hình tắt phụt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Sáng hôm sau, báo chí New York đồng loạt đưa tin: “Bác sĩ An dính bê bối: bị tố lợi dụng bệnh nhân Trung Quốc để quảng bá thương hiệu.”

Trên mạng xã hội, một loạt tài khoản ẩn danh tung ra “chứng cứ” rằng An cố tình làm bệnh nhân lệ thuộc thuốc của mình, để rồi độc quyền bán ra giá cao.

Sona tức giận, ném tờ báo xuống bàn:

– Đây chắc chắn là trò của Lâm Thồn! Nhưng hắn làm sao có được video về gia đình anh?

An siết chặt tay:

– Nghĩa là Hân và con vẫn còn sống. Hắn đang giữ họ để ép tôi.

Sona nhìn An đầy lo lắng:

– Anh định làm gì?

– Tôi sẽ về Trung Quốc. Tôi phải đối mặt với hắn.

Trở lại Thượng Hải, An lập tức bị truyền thông bủa vây. Phóng viên chen lấn, micro chỉa thẳng vào mặt anh:

– Bác sĩ An, ông có thật sự lợi dụng bệnh nhân để làm giàu?
– Có hay không việc ông bán thuốc với giá cắt cổ?
– Ông chỉ là bác sĩ thú y, lấy gì đảm bảo năng lực chữa ung thư?

An bình tĩnh đáp:

– Tôi chưa bao giờ bán thuốc lấy lợi nhuận. Nếu tôi muốn làm giàu, tôi đã giàu từ lâu. Tôi chỉ muốn cứu người.

Nhưng đám đông chẳng chịu nghe. Tin giả đã lan quá nhanh.

Đêm đó, một cuộc điện thoại lạ gọi đến:

– Nếu mày muốn gặp vợ con, hãy đến kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô, 2 giờ sáng.

An đến nơi. Kho hàng tối om, gió thổi hun hút. Bất chợt, ánh đèn pha bật sáng, hàng chục người lao ra, chĩa máy quay và micro. Một giọng hét:

– Chính là hắn! Ghi hình lại!

Một nhóm người mặc áo bệnh nhân ùa đến, gào khóc tố cáo:

– Hắn lừa chúng tôi! Hắn chỉ cho thuốc giả! Chúng tôi sắp chết hết rồi!

Cả đám đông hỗn loạn, đẩy An vào giữa vòng vây. Đèn flash lóe sáng liên tục.

An hiểu ngay: đây là cái bẫy của Lâm Thồn. Mục đích không phải giết anh, mà là hủy hoại anh lần nữa – trước dư luận, trước thế giới.

Trong lúc hỗn loạn, An chợt nghe thấy tiếng rên nhỏ bé. Ở góc tối, một bóng người bé nhỏ bị trói – chính là con trai anh. Đôi mắt đứa bé nhìn anh, ngân ngấn lệ.

An hét lên:

– Con trai!

Nhưng ngay lập tức, hai gã lực lưỡng lao đến giữ chặt anh.

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong loa:

– An, mày thấy chưa? Tất cả lại quay về điểm xuất phát. Mày cứu được ai? Mày giữ được gì?

Đó chính là giọng Lâm Thồn.

Cả đám đông reo hò, máy quay ghi lại từng khoảnh khắc. Một lần nữa, An bị biến thành “tội đồ”.

Anh hiểu: đây chỉ mới là khởi đầu cho cái bẫy khủng khiếp mà Lâm Thồn giăng ra.
Chương 8 👉
Chương 6
Chương 8 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt