Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y > Chương 8: Đêm tháo chạy

Trả Thù Của Bác Sĩ Thú Y

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 8 | Lượt xem: 562

Chương 8: Đêm tháo chạy

Kho hàng ngoại ô Thượng Hải chìm trong ánh đèn chớp loang loáng. Tiếng gào thét, tiếng máy quay, tiếng đám đông giả bệnh nhân hò hét át cả tiếng tim đập gấp gáp của An.

Anh bị hai gã lực lưỡng giữ chặt tay, mặt bị ép sát xuống nền xi măng lạnh lẽo. Cách đó không xa, con trai anh – thằng bé An Khải – bị trói gọn, đôi mắt trong veo ngập tràn nước mắt, cố kêu lên:

– Ba ơi… cứu con!

Tiếng kêu ấy như mũi dao xuyên thẳng vào tim anh. Bao năm bị giày vò, mất mát, bây giờ tận mắt nhìn thấy con, nhưng anh lại bất lực.

Giọng cười độc địa của Lâm Thồn vang lên trong loa:

– An, mày thấy chưa? Mày có tài cán gì, nhưng trước quyền lực và tiền bạc của tao, mày chỉ là con chó bị dắt mũi. Hôm nay, tao muốn cả thế giới chứng kiến mày quỳ gối cầu xin!

Đám đông reo hò theo kịch bản:

– Đúng rồi! Hắn chỉ là thằng lừa đảo!
– Đồ giả nhân giả nghĩa!
– Hãy bắt hắn đền tội!

Một phóng viên len vào, chỉ micro sát mặt anh:

– An, ông có nhận tội không? Ông có chịu bồi thường cho hàng trăm bệnh nhân không?

An hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Anh ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên sự kiên định:

– Tôi không phải kẻ lừa đảo. Tôi chưa bao giờ lấy tiền của ai. Người các người cần chất vấn… là kẻ đang đứng sau màn kia.

Đám đông chấn động. Một số máy quay khựng lại, nhưng ngay lập tức, đám vệ sĩ lao vào, đẩy ngã phóng viên, cướp micro.

Trong kho hàng, Lâm Thồn bước ra. Hắn mặc vest đen, đeo kính, dáng vẻ như một doanh nhân thành đạt, nhưng ánh mắt lóe lên sự tàn độc.

– Giỏi lắm, An. Vẫn cứng miệng à? Vậy để tao cho mày xem cái giá phải trả.

Hắn ra hiệu. Một gã vạm vỡ rút dao, tiến về phía thằng bé Khải.

An thét lớn:

– Không được động vào con tôi!!!

Bản năng bùng nổ. Trong chớp mắt, anh xoay người, dùng kỹ năng cận chiến mà kiếp trước từng được huấn luyện. Hai gã đang giữ tay anh lập tức bị anh bẻ quặt khớp, ngã quỵ.

Đám đông hoảng loạn, nhiều người nhận ra không phải “một bác sĩ hiền lành”, mà trước mặt họ là một chiến binh.

An lao như tên bắn về phía con trai. Gã cầm dao chưa kịp phản ứng, đã bị anh hạ gục bằng một cú đánh vào huyệt thái dương. Anh ôm chặt thằng bé vào lòng, tay run rẩy tháo dây trói.

– Khải… con trai, đừng sợ. Ba đây rồi.

Đứa bé òa khóc, ôm lấy cổ anh.

Nhưng chưa kịp thở, từ bốn phía, hàng chục vệ sĩ cầm gậy, dao găm lao tới. Tiếng thét của Lâm Thồn vang dội:

– Bắt sống chúng nó! Đêm nay, tao muốn hắn chết không toàn thây!

Cuộc hỗn chiến nổ ra.

An vừa bảo vệ con, vừa di chuyển liên tục. Anh tận dụng mọi vật dụng quanh kho – thùng gỗ, ống sắt, xích sắt – biến thành vũ khí.

Một gã lao tới, anh xoay người, dùng ống sắt vụt mạnh vào đầu gã kia. Một tên khác cầm gậy quật ngang, anh cúi thấp, xoay gậy cướp vũ khí, đánh ngã hai kẻ liền lúc.

Khải sợ hãi bám chặt vào lưng ba, đôi mắt mở to chứng kiến cảnh tượng như trong phim.

– Ba ơi, ba là siêu nhân…

Nghe con nói, An cười khẽ, nhưng mắt vẫn ánh lửa quyết tử.

Trong lúc loạn, Lâm Thồn lùi về phía sau, rút điện thoại gọi:

– Chuẩn bị xe! Nếu không giữ được hắn, tao cũng không để hắn sống sót rời nơi này!

Từ xa, tiếng còi cảnh sát hú vang. Có kẻ đã gọi báo. Lâm Thồn biến sắc, lập tức rút lui.

An đánh bật lớp vệ sĩ cuối cùng, ôm con chạy ra cửa. Nhưng từ sau, một tiếng nổ dữ dội vang lên. Cả kho hàng bốc cháy, khói mù mịt.

Đó là thuốc nổ!

An ôm chặt con, lao ra đúng lúc ngọn lửa bùng nổ phía sau. Cả hai ngã lăn trên nền đất, tránh được cú nổ trong gang tấc.

Khải run rẩy:

– Ba ơi… con sợ…

An ôm con vào lòng, khàn giọng:

– Không sao… Ba sẽ không bao giờ để mất con nữa.

Cảnh sát ập đến, nhưng Lâm Thồn đã biến mất. Hiện trường hỗn loạn, những người giả bệnh nhân vội vàng tháo chạy, bỏ lại máy quay và đạo cụ.

Một sĩ quan tiến đến, ngạc nhiên nhìn An và đứa bé:

– Bác sĩ An… chuyện này là sao?

An không nói, chỉ đưa mắt về phía chiếc kho hàng cháy rực. Trong lòng anh dấy lên một quyết tâm:

– Dù thế nào, tôi cũng phải lật mặt Lâm Thồn. Không chỉ vì tôi… mà còn vì tất cả những người vô tội đã từng tin vào tôi.

Đêm ấy, hai cha con lặng lẽ rời khỏi hiện trường. Bầu trời Thượng Hải đen kịt, nhưng trong lòng An, ngọn lửa quyết chiến đã bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh biết: trận chiến sinh tử thực sự… mới chỉ bắt đầu.
Chương 9 👉
Chương 7
Chương 9 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt