Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tri Kỷ > Chương 1: .

Tri Kỷ

Tác giả: Miêu nương tử | Chương: 1 | Lượt xem: 10,463

Chương 1: .

Khi tỷ tỷ cùng Thái tử phá cửa bước vào phòng, bấy giờ ta đang một thân y phục không chỉnh tề, nằm gọn trong vòng tay của Mộc Dịch mà ngủ ngon lành.

Ta bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn đám tì nữ trong phủ chỉ trỏ.

“Nhị tiểu thư vậy mà lại ở cùng một nơi với Thị vệ của Thái tử điện hạ.”

“Nhị tiểu thư vẫn chưa thành thân, nếu truyền ra chuyện này, liệu còn người nào chịu cưới sao?”

“Đều nói Ngu Gia chúng ta từ trước đến nay gia giáo nghiêm khắc, nếu để lão gia cùng phu nhân phát hiện, e rằng Nhị tiểu thư có thể bị đánh chết —“

Ta mở mắt, ý thức dần dần khôi phục.

Mộc Dịch mang lại y phục, vội vàng bò xuống giường nhận tội với Sở Hoài Cảnh. “Điện hạ, thuộc hạ biết sai rồi, cầu điện hạ tha mạng.”

Khoé môi tỷ tỷ Ngu Thanh Oanh của ta bất giác nở nụ cười châm chọc, đắc ý vì kế hoạch đã thành công. “Muội cũng thật không biết xấu hổ. Ngay cả thân tín bên người Điện hạ cũng có thể câu dẫn, muội đây là muốn nam nhân đến điên rồi sao?”

Ta vẫn chưa ngồi dậy đàng hoàng, kéo chăn che đi vết đỏ trên cổ.

Sở Hoài Cảnh khí chất thanh lãnh, dáng vẻ anh tuấn phi phàm, ánh mắt hắn rơi vào dấn ấn trên cánh tay ta.

Tỷ tỷ và ta sinh ra đã giống hệt nhau. Nương vì để phân biệt, năm chúng ta lên sáu đã dùng một con dấu hình dạng bông hoa đỏ rực, ấn lên cánh tay phải của ta.

Sở Hoài Cảnh tiến về phía ta, nắm lấy cánh tay ta, cẩn thận quan sát dấu ấn bên trên.

Hai mắt hắn đỏ lên, hỏi. “Nàng là Đường?”

Tay ta bị kéo đến đau nhức, cổ họng bất lực lại không thể phát ra âm thanh nào.

A Đường là tên gọi của ta khi ta còn làm một nha hoàn ở Đông cung.

Sở Hoài Cảnh lớn tiếng ra lệnh. “Nàng nói.”

Ngu Thanh Oanh không giấu nổi vẻ ghen tị trong đáy mắt. Nàng ta bình ổn tâm tình, tiến lên phía trước nhẹ giọng. “Điện hạ. Nhị muội từ khi sinh ra đã không thể nói được. Người mà Điện hạ gọi là A Đường chính là thiếp.”

Ánh mắt Sở Hoài Cảnh thâm trầm. “Nàng vốn sinh ra đã không thể nói được?”

Không phải ta sinh ra đã không thể nói được, mà trước kia ta cũng giống tỷ tỷ, có giọng nói hay như bách linh điểu [1] vậy.
[1]: chim sơn ca

Ba năm trước, vì lỡ phát hiện ra bí mật của phụ thân, ông ta đã không chút lưu tình đổ thuốc câm vào miệng ta.

Từ đó trở đi, ta đã trở thành một người câm không thể nói được.

Phụ mẫu luôn dành hết mọi sự ưu ái cho đại tỷ. Ta thân là Nhị tiểu thư Ngu Phủ, vậy mà cái gì cũng không thể sánh bằng chỗ tỷ tỷ, có thể nói chính là một bầu trời khác biệt.

“Điện hạ, chàng làm đau Thanh Đàm rồi, chàng trước cứ buông tay ra đi.” Ngu Thanh Oanh cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. “Nhị muội không chỉ không nói được mà đầu óc còn có chút vấn đề, chàng không tin thì có thể chất vấn đám hạ nhân trong phủ, bọn chúng đều có thể làm chứng chuyện này.”

Sở Hoài Cảnh không tin, hắn đã từng nghe ta nói chuyện.

Lúc đó ta chỉ là một nha hoàn, được lựa chọn trở thành nha hoàn hầu tẩm trong quán lễ của Thái tử.

Khi còn ở trên giường với Sở Hoài Cảnh, ta đã cùng hắn nói qua rất nhiều lời thân mật mà người ngoài chẳng dễ dàng biết được.

Sở Hoài Cảnh buông cánh tay ta ra, quay đầu nhìn về đám người hầu đang xem náo nhiệt trong phủ, hỏi. “Nhị tiểu thư sinh ra đã không nói được, tinh thần lại không tốt?”

Đám hạ nhân quỳ đầy trên mặt đất, đồng thanh đáp. “Hồi Thái tử điện hạ, Nhị tiểu thư sinh ra đã không nói được, trí tuệ lại không ổn định.”

2.

Những lời này chính là những lời mà phụ thân mẫu thân đã giáo huấn đám hạ nhân nói chuyện. Ngay cả đoạn quá khứ ta từng là nha hoàn ở Đông cung cũng bị họ phủi sạch.

Vì vậy, khi Thái tử Điện hạ đến tìm A Đường, phụ mẫu ta đã để tỷ tỷ thay ta đón lấy phú quý trời ban này.

Tỷ tỷ phong quang mà gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi được người người ngưỡng mộ.

Còn dấu ấn trên tay tỷ tỷ ta, cũng là do tỷ ấy nguỵ tạo nên.

Sở Hoài Cảnh áp chế sự nghi ngờ trong đáy mắt. Đứng dậy nhìn thị vệ Mộc Dịch đang quỳ dưới đất. “Mộc Dịch, chuyện này là thế nào?”

Mộc Dịch nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt đỏ bừng đáp lời. “Hồi điện hạ, tối qua sau khi dùng thiện, không hiểu sao thuộc hạ cảm thấy trong người nóng bừng khó chịu, nhất thời bối rối nên mới mạo phạm Nhị tiểu thư… Thuộc hạ nguyện gánh chịu mọi hậu quả!”

Mộc Dịch vừa dứt lời, ngoài sân vang lên những bước chân.

Không biết ai kêu lớn. “Lão gia phu nhân tới đây.”

Hạ nhân trong phòng im bặt, lại chủ động nhường đường cho bọn họ.

Phụ thân mẫu thân không hề ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này.

“Nghiệt nữ, đồ không biết xấu hổ!” Phụ thân bước nhanh tới, tát vào mặt ta. “Ngươi sống còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lại dám tư thông với thị vệ bên người Thái tử Điện hạ!”

Ta bị phụ thân tát một cái rõ đau.

Ta cảm thấy khuôn mặt mình đỏ bừng và đau nhức. Thậm chí còn nếm được một chút vị máu tanh ngọt trên đầu lưỡi.

Phụ thân nói ta không biết xấu hổ, nhưng tối qua người hạ xuân dược rõ ràng là mẫu thân ta, người ném ta vào căn phòng này cùng Mộc Dịch là tỷ tỷ ta. Những chuyện này phụ thân đều biết hết.

Vậy mà ông ấy vẫn cùng mẫu thân tỷ tỷ hợp sức diễn vở kịch này, chỉ để cho Thái tử thấy rồi trực tiếp ghét bỏ ta sao?

Chỉ vì hôm qua khi Thái tử cùng tỷ tỷ trở về Ngu Phủ, Thái tử tình cờ bắt gặp ta đi qua hành lang mà ngoảnh đầu nhìn ta thêm một lần.

Tỷ tỷ tốt của ta đang muốn huỷ hoại thanh danh của người muội muội ruột này.

Phụ thân ta - Ngu Phong, bước tới trước mặt Thái tử rồi bẩm báo. “Thái tử điện hạ, đứa nghiệt nữ này không biết phép tắc, đã làm bẩn mắt ngài. Chỉ là chuyện này là chuyện tại gia, không tiện công khai ra bên ngoài. Điện hạ yên tâm, thần nhất định sẽ xử lí ổn thoả.”

Cuối cùng là tỷ tỷ ta lên tiếng. “Phụ mẫu của thiếp sẽ lo liệu chuyện này. Phu quân, chúng
hãy cứ về nghỉ ngơi trước đã.”

Trước khi Sở Hoài Cảnh cùng Ngu Thanh Oanh rời đi, hắn còn liếc nhìn Mộc Dịch đang quỳ dưới đất. “Còn không lui xuống lãnh phạt.”

3.

Phụ thân nói chuyện trong nhà vốn không nên bêu rếu ra bên ngoài.

Nhưng vừa sang ngày hôm sau, khắp kinh thành đã nổi lên tin đồn Nhị tiểu thư Ngu Gia dụ dỗ thị vệ bên người Thái tử, lại bị Thái tử cùng Thái tử phi bắt gian tại trận.

Ta biết chuyện này là do phụ mẫu cố tình làm ra.

Bằng cách này, ngay cả khi Thái tử nhận ra tỷ tỷ vốn không phải là A Đường trước kia của hắn, hắn cũng không có cơ hội đến tìm rước ta quay trở về Đông cung.

Thái tử cùng tỷ tỷ dùng xong bữa mới trở về.

Ta đang tắm rửa trong phòng thì mẫu thân Tô thị, Tô Lan Hương của ta bước vào, lại đuổi hết đám tì nữ ra ngoài.

Mẫu thân đứng bên ngoài bức màn, nhẹ giọng nói với ta. “A Đàm, con đừng trách phụ thân mẫu thân, có trách cũng phải trách bản thân con lại biết được bí mật của ông ấy.”

“Làm sao thân phận tôn quý như Thái tử lại có thể cưới một người câm làm Thái tử phi được chứ? Chúng ta cùng Ngu Phủ, không thể cứ vậy bỏ qua chuyện phú quý này, cho nên mới đành phải để tỷ tỷ gả cho Thái tử điện hạ thay con.”

Ta im lặng.

Bây giờ ta cũng đã bị câm. Dù cho phụ mẫu có nói cái gì ta cũng không có quyền phản bác, không thể phản bác.

Ta biết rất rõ từ trước đến nay phụ mẫu luôn có thói quen yêu chiều tỷ tỷ ta. Mọi chuyện từ cơm ăn áo mặc đều ưu tiên tỷ ấy trước.

Cho dù ta không biết, không tiết lộ chuyện của phụ thân ra ngoài, bọn họ cũng sẽ yêu cầu để tỷ tỷ gả vào Đông cung thay ta.

Đối với bọn họ, chỉ có tỷ tỷ mới xứng đáng được ngồi vào vị trí Thái tử phi.

Mẫu thân tiếp tục thao thao bất tuyệt cằn nhằn. “Con đúng là có mắt như không. Biết rõ tỷ tỷ con sẽ cùng Thái tử trở về Ngu gia thụ lễ lại mặt, vậy mà còn không biết điều ở yên trong phòng, còn đi lung tung để Thái tử trông thấy.”

“Nếu không phải ngài ấy nhìn trúng con, tỷ tỷ con cũng không cần dùng đến chiêu trò này.”

“Ngu gia có thể có một Thái tử phi như Thanh Oanh chính là chuyện quang tông diệu tổ, còn con hãy xem đây như số mệnh của mình vậy.”

“Phụ thân mẫu thân đã tìm cho con một mối hôn sự, là nhị lão gia Thẩm Phủ. Con qua đó thì sẽ thành di nương của ngũ phòng. Ba ngày nữa sẽ là ngày xuất giá của con.”

Thẩm nhị lão gia đã hơn năm mươi tuổi, trong nhà cũng có tới bốn người thiếp, vậy mà vẫn không thấy hài lòng, thường xuyên ghé qua các phố hoa để giao du, trong người cũng có bệnh tật.

Nếu gả cho hắn làm tiểu thiếp, cuộc sống cũng sẽ không tốt đẹp hơn trong Ngu Phủ là bao.

Trước khi rời đi, mẫu thân còn nói. “Ta nghe Thanh Oanh nói Thái tử điện hạ đã nghi ngờ thân phận của con. Nếu con dám nói thêm lời nào trước mặt Thái tử, thì hãy chờ đấy!”

4.

Đêm trước ngày xuất giá, Mộc Dịch quỳ trước cửa Ngu Phủ, thỉnh cầu được cưới ta.

Ba ngày trước, hắn bị Thái tử đưa tới Sinh Tử Cốc, xem chừng đã được “luyện tập” kĩ càng.

Bây giờ trở về, trên người hắn chằng chịt những vết sẹo.

Phụ mẫu ta cầu ta và Thái tử vĩnh viễn không gặp lại còn không kịp, nên đương nhiên sẽ không đồng ý gả ta cho thị vệ của hắn.

Phụ mẫu phái người đuổi Mộc Dịch đi.

Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng động trên mái nhà.

Là Mộc Dịch.

Hắn từ cửa sổ trèo vào, nắm lấy tay ta. “A Đàm, nàng có bằng lòng đi cùng ta không? Ta sẽ đưa nàng đi thật xa.”

Mộc Dịch là tử sĩ bên người Sở Hoài Cảnh. Nếu ta cùng hắn bỏ chạy thì chỉ có con đường chết.

Ta lắc đầu, vùng ra khỏi tay hắn, tỏ ý không muốn đi cùng hắn.

Mộc Dịch không chịu nhượng bộ. “Vậy nàng bằng lòng gả cho tên Thẩm nhị lão gia đó?”

Tất nhiên là ta không muốn.

Nhưng dựa vào hiểu biết của ta đối với Sở Hoài Cảnh mà nói, một khi hắn đã nghi ngờ thân phận của ta, vậy thì nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành.

Làm sao hắn có thể chấp nhận chuyện nữ nhân đầu tiên của mình lại trở thành thị thiếp của một lão già đã chôn nửa mình dưới đất chứ?

Ta chỉ cần yên lặng chờ đợi. Nếu tới bình minh ngày mai Sở Hoài Cảnh không tới, ta sẽ tự bỏ trốn một mình.

Ta dùng tay ra hiệu cho Mộc Dịch. “Đây là việc của ta, không liên quan đến ngài. Ngài còn không mau rời đi, để cha nương ta biết được, chắc chắn sẽ lại đánh ta.”

Mộ Dịch thở dài, cuối cùng cũng đồng ý rời đi.

Mộ Dịch vừa rời đi hai chân trước thì hai chân sau Sở Hoài Cảnh đã tới.

Hộ tống hắn là một thị vệ khác, tên Mộc Thần.

So với Mộc Dịch lén lút trèo vào cửa sổ, Sở Hoài Cảnh lại đàng hoàng bình tĩnh mà đi đến.

Đội ám vệ của hắn khiến mọi người trong Ngu Phủ đều choáng váng.

Sở Hoài Cảnh gõ cửa phòng ta. “A Đường, mở cửa.”

Ta liền mở cửa cho hắn vào.

Sở Hoài Cảnh ôm lấy ta vào lòng, để lại hơi thở sâu trên vai ta. “Nàng là A Đường đúng không? Ba năm trước, nàng đã từng là nha hoàn bên cạnh ta.”

Ta bất lực thở dài. Bây giờ hắn nhận ra ta là A Đường thì phải làm thế nào?

Ta đã bị câm, lại bị hãm hại mà ngủ cùng với thị vệ của hắn.

Có lẽ hắn chỉ muốn nghe một câu trả lời, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Giữa ta và hắn có một khoảng cách địa vị quá lớn.

Ta không nói được, lại mất hết thanh danh, quả thực đối với hắn chính là trèo cao ngã đau.

Tuy nhiên, nếu biết phụ thân cùng tỷ tỷ liên hợp lừa mình, hắn nhất định sẽ không để bọn họ nếm được trái ngọt.

Ta đặt tay lên lưng hắn, cách một lớp áo nhẹ nhàng cắn một miếng.

Mỗi lần ngủ chung với hắn, hắn mà làm ta đau, ta đều sẽ để lại một vết cắn như vậy.

Đây chính là ám hiệu bí mật chỉ có hai người chúng ta biết, ta tin tưởng hắn có thể nhận ra điều đó.

Đúng như dự đoán, Sở Hoài Cảnh mừng rỡ ôm lấy ta. “Ta biết chính là nàng, A Đường, ta đến muộn rồi.”

Nước mắt ta rơi nóng hổi lên cổ hắn. Hắn cũng cảm thấy đau khổ không kém, nghiến răng nghiến lợi nói. “Đợi ta điều tra rõ mọi chuyện, ta nhất định sẽ khiến tất cả những kẻ làm tổn thương nàng phải trả giá!”
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt