Ngày hôm sau, bên phía Thẩm phủ cho người tới đón tân nương, nhưng Ngu Gia sớm đã không có tân nương mà giao cho bọn họ.
Bởi vì trước đó ta đã được Thái tử đưa về Đông cung rồi.
Hắn an bài cho ta ở tại Bạch Đường Uyển, lại cấp hai thị nữ Thuý Ngọc cùng Trúc Âm đến hầu hạ, chăm sóc cuộc sống thường ngày của ta.
Ta cũng đặc biệt căn dặn đám thị vệ và thị nữ không được nhiều chuyện tiết lộ cho Ngu Thanh Oanh biết ta đang ở Đông Cung.
Nhưng không có vách ngăn nào có thể ngăn được tiếng gió, Ngu Thanh Oanh lần theo manh mối, vậy mà lại có thể tìm ra Bạch Đường Uyển.
Bấy giờ ta đang bận chăm sóc hoa cỏ ngoài sân. Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người ta, hệt như ta đang yên bình tận hưởng thời gian của mình.
Ngu Thanh Oanh nhìn ta từ đầu đến chân. Thấy trên người ta toàn là đồ thượng phẩm, hai mắt nàng ta ngờ vực không thể tin được.
Nàng ta tức giận nói. “Thanh Đàm, cô dám tự ý thoái hôn mà trốn đến Đông Cung? Còn không mau hành lễ chào hỏi tỷ tỷ của ngươi? Cô không coi Thái tử phi là ta ra gì sao?”
Ta tiếp tục chăm sóc hoa cỏ, phớt lờ nàng ta.
Nàng ta không thể trách ta được. Ta bị câm, nàng ta tức giận với ta như vậy cũng không có biện pháp nào khác.
Ngu Thanh Oanh thấy vậy, liền tự mình xuống nước. “Ngu Thanh Đàm, là Mộc Dịch mang cô tới đây đúng không? Gan hắn càng ngày càng lớn! Đợi lát nữa ta sẽ tố cáo lên Thái tử điện hạ, để ngài ấy đuổi cô cùng Mộc Dịch ra khỏi nơi này!”
Thuý Ngọc vừa từ sân sau múc nước đi ra, trông thấy Ngu Thanh Oanh, Ngu Thanh Oanh cũng hết sức kinh ngạc. “Thuý Ngọc, sao ngươi lại ở đây?”
Thuý Ngọc do dự. “Hồi Thái tử phi, là….”
Ta nháy mắt ra hiệu cho nàng ta. Thuý Ngọc hiểu ý nhanh chóng đáp lời. “Nô tì đến Bạch Đường Uyển để chiếu cố cho Thanh Đàm cô nương.”
“Ha.” Ngu Thanh Oanh cười chế nhạo. “Có vẻ như ngươi đã sớm quên mất chủ nhân thật sự của mình là ai. Mộc Dịch tuy từng là Thống lĩnh đội quân Thị vệ của Thái tử điện hạ. Nhưng bây giờ đã khác. Ngươi không cần phải nghe lời hắn ta.”
Vừa nói xong, nàng ta liền ra lệnh cho đám người đi bên mình. “Người đâu, lôi Thuý Ngọc xuống, đánh năm mươi đại bản cho ta!”
Ta đứng ra bảo vệ Thuý Ngọc, không để những người khác mang nàng ấy đi.
Ngu Thanh Oanh giễu cợt. “Thanh Đàm, cô còn không thể tự lo cho mình, nhưng vẫn có thời gian để bảo vệ một thị nữ như vậy? Cô tự ý thoái hôn, khiến phụ thân mẫu thân phải chịu oan ức. Đây chính là đại bất hiếu!”
“Thẩm gia yêu cầu Ngu gia trong vòng ba ngày phải giao nạp ra tân nương. Đợi bổn phi xử lí xong Thuý Ngọc, tiện sẽ trói cô trở về Ngu gia. Ngươi cứ chờ mà trở thành tiểu nương ngũ phòng của Thẩm nhị lão gia đi!”
Đối mặt với sự khiêu khích của Ngu Thanh Oanh, ta chỉ điềm tĩnh mà đối mặt.
Nàng ta không biết rằng thị nữ ở Bạch Uyển Đường không chỉ có mình Thuý Ngọc. Ban nãy, thị nữ còn lại tên Trúc Âm kia đã nhân cơ hội rời đi bằng cửa sau để bẩm báo với Sở Hoài Cảnh.
Nếu ta không lầm thì bây giờ Sở Hoài Cảnh đang trên đường tới.
Quả nhiên, lúc Ngu Thanh Oanh đang ra lệnh cho đám người ra sức tách ta cùng Thuý Ngọc ra, một giọng nói vang lên. “Dừng lại!”
6.
Sở Hoài Cảnh bước vào Bách Đường Uyển.
Ngu Thanh Oanh thấy vậy, liền tiến lên nịnh nọt, khẽ bĩu môi. “Điện hạ, Mộc Dịch thật to gan. Hắn dám mang Thanh Đàm tới đây, còn phái Thuý Ngọc tới chăm sóc muội ấy, quả thực không coi chủ nhân Đông cung chân chính là ngài đây ra gì. Hắn ta đáng bị nhận phạt.”
Ngu Thanh Oanh vẫn chưa biết Mộc Dịch đã bị Sở Hoài Cảnh lệnh tới trấn giữ biên cương từ lâu rồi.
Sở Hoài Cảnh đi đến trước mặt ta, nhẹ nắm lấy tay ta, nói với Ngu Thanh Oanh. “Là ta đưa nàng ấy về Đông cung, không liên quan gì đến Mộc Dịch. Sao? Cô có phản đối gì không?”
Sắc mặt Thanh Oanh trở nên tái nhợt, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm vào bàn tay ta cùng Thái tử đang nắm chặt, dường như không thể tin được. “Phu quân, ngài đang đùa thiếp hay sao? Thanh Đàm là muội muội ruột của thiếp, ngài đưa nó về Đông cung, có khác gì đang vả vào mặt Thái tử phi là thiếp chứ?”
Sở Hoài Cảnh cau mày, lạnh lùng nói. “Đừng gọi ta là phu quân. Cô không xứng. Đời này chỉ có A Đường mới được gọi hai chữ đó.”
Ngu Thanh Oanh rưng rưng nước mắt, lập tức vén tay áo lên, để lộ dấu ấn hình hoa. “Điện hạ, thiếp chính là A Đường mà! Dấu ấn này có thể chứng minh điều đó!”
“Dấu vết này của cô rõ ràng còn mới, vết thương trên cánh tay Thanh Đàm mới là thật.” Sở Hoài Cảnh tàn nhẫn vạch trần Ngu Thanh Oanh, hừ lạnh một tiếng. “Ngươi cho rằng đây là dấu ấn duy nhất trên người A Đường đúng không?”
“Điện hạ, thiếp thật sự là A Đường…” Ngu Thanh Oanh vẫn cố biện bạch.
Nàng ta hung dữ nhìn ta, nghĩ thế nào lại mang thân phận tỷ muội ra để chất vấn ta. “Thanh Đàm, rốt cuộc muội đã nói cái gì với Điện hạ? Muội làm sao có thể đổi trắng thay đen như vậy? Theo lí Thái tử chính là tỷ phu của muội, muội đây là muốn tranh giành tỷ phu với tỷ tỷ ruột của mình đúng không?”
“Câm miệng!” Sở Hoài Cảnh quát lớn. “Ta chưa bao giờ chạm vào cô. Từ giờ trở đi chỉ Thanh Đàm mới chính là Thái tử phi chân chính của ta. Còn về cô…”
Sở Hoài Cảnh vừa nói những lời này, ánh mắt sắc bén nhìn thị vệ Mộc Phong bên cạnh.
Mộc Phong lập tức rút kiếm ra kề vào cổ Ngu Thanh Oanh.
Sở Hoài Cảnh ra lệnh. “Người đâu, bằng mọi cách khiến cho nàng ta câm miệng lại, đưa đến Thẩm phủ làm tiểu nương ngũ phòng của Thẩm nhị lão gia!”
“Cái gì —“ Ngu Thanh Oanh nghe được những lời này như muốn ngất đi. Nàng ta khóc lóc cầu xin Thái tử thương xót. “Điện hạ, xin ngài tha mạng cho thiếp! Ngài không nhận ra sao? Thiếp thật sự là A Đường, đừng để Thanh Đàm lừa gạt!”
Sở Hoài Cảnh hoàn toàn không nghe nàng ta giải thích. Lúc Ngu Thanh Oanh bị thị vệ bắt giữ, nàng ta gần như phát điên, tức giận mắng ta. “Thanh Đàm, cô là tiện nhân! Cô hãm hại tỷ tỷ, nhất định sẽ chết không toàn thây!”
Nhưng nàng ta chẳng thể chửi rủa bao lâu nữa, bởi vì thị vệ đã nhanh chóng ép nàng ta xuống, đổ vào miệng nàng ta một bát thuốc câm.
Bây giờ nàng ta cũng như ta, không thể nói chuyện.
Bất quá báo ứng của nàng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi, “ngày tốt” về sau vẫn còn chưa tới.
7.
Tối đó, Thái tử hạ lệnh sai người đưa Ngu Thanh Oanh tới Thẩm Phủ.
Nàng ta muốn giải thích bản thân chính là Ngu Thanh Oanh nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Nàng ta cũng muốn trốn thoát, nhưng Thẩm Gia đã cấp cho Ngu Gia rất nhiều sính lễ, sẽ không dễ dàng để “con vịt trời” này bay đi.
Ngu Thanh Oanh bị trói trên chiếc giường nhỏ của Thẩm nhị lão gia.
Khi gả vào Đông cung, nàng ta còn chưa được viên phòng với Thái tử điện hạ đâu.
Bây giờ vào cửa Thẩm Gia, Thẩm nhị lão gia đương nhiên sẽ không thương hoa tiếc ngọc mà bỏ lỡ cơ hội này. Ngu Thanh Oanh cho dù có thể la hét thì cũng trời không nghe đất không hay.
Ta không hề động lòng trắc ẩn với nàng ta dù chỉ một chút. Việc thiện việc ác cuối cùng cũng sẽ có nhân quả báo ứng, mà nàng ta thì xứng đáng nhận được những điều như vậy.
Đây cũng xem như là báo ứng của nàng ta. Nếu không, người thành thân với Thẩm nhị lão gia bây giờ đã là ta.
Người có lỗi trước là nàng ta cùng phụ mẫu.
Cùng đêm, Sở Hoài Cảnh ở lại chỗ của ta.
Trước đó Sở Hoài Cảnh nói với Ngu Thanh Oanh rằng ta không chỉ có một dấu ấn hình hoa trên người như vậy. Đúng thế. Ở phía sau phần eo của ta còn có một nốt chu sa nhỏ bằng hạt gạo. Sở Hoài Cảnh đã từng nhiều lần vuốt ve nơi ấy, thủ thỉ bên tai ta không biết bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt.
Đã ba năm trôi qua, hắn lại một lần nữa sờ vào nốt chu sa đó. “A Đàm, nàng đã chịu nhiều cực khổ rồi. Từ giờ có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt nàng được nữa.”
Ngày hôm sau, hạ nhân Ngu Phủ sau khi hay tin Nhị tiểu thư Ngu thị đã được đưa đến Thẩm Gia đã lập tức quay về bẩm báo với phụ mẫu ta.
Cha nương ta nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lan Hương nói. “A đầu Thanh Đàm kia đã cùng Thẩm nhị lão gia viên phòng, chắc sẽ không dám gây sự nữa. Thẩm gia cũng sẽ không để nó dễ dàng trốn thoát đâu.”
Trái tim của Ngu Phong cuối cùng cũng được thả lỏng. “Thanh Đàm là đứa hài tử mệnh khổ, để nó đi đi. Chúng ta có một nữ nhi như Thanh Oanh hiếu thuận là được rồi.”
“Hiện tại nó là Thái tử phi, tương lai sẽ là đương kim Hoàng hậu, ngày tháng tốt đẹp của Ngu Gia chúng ta còn ở phía trước, hi sinh một a đầu Thanh Đàm thì có nghĩa lí gì?”
Phụ mẫu vẫn cứ luôn cho rằng Ngu Thanh Oanh đã sai người đi tìm ta, mang ta trót lọt trở về Thẩm Phủ.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng, Ngu gia Nhị tiểu thư chân chính đã bị “bắt” đi.
Ngu Thanh Oanh chịu đựng giày vò ở Thẩm Phủ, chỉ để chờ ngày lại mặt vào hôm thứ ba sau khi thành thân để trở về Ngu Gia.
Người nhà họ Thẩm sợ người tiểu thiếp mà bọn họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để cưới về này sẽ nhân cơ hội trở về gia mẫu mà bỏ trốn, không muốn để nàng ta toại nguyện nên đã sai người tới Ngu Gia thông báo, tục lệ trở về gia mẫu sau ba ngày thành thân có thể trực tiếp miễn trừ.
Bằng cách này, Ngu Thanh Oanh cứ vậy bị vây khốn ở một nơi riêng biệt tại Hậu viện Thẩm phủ.
Trong thời gian này, Sở Hoài Cảnh cũng vô cùng nỗ lực tìm các danh y để chữa trị cổ họng cho ta. Mỗi ngày ta đều phải uống một thứ thuốc từ loại thảo dược tên gọi “kim tảng thảo”.
Ngự y nói, chỉ cần ta kiên trì dùng loại thảo dược này, trong vòng ba tháng nhất định sẽ bình phục lại.
Sở Hoài Cảnh vô cùng dịu dàng đối xử chiều chuộng ta.
Hoàng đế thân thể không tốt, để Thái tử giám quốc, nên toàn bộ tấu chương trên triều đều được mang hết về Đông cung.
Khi Sở Hoài Cảnh đang đọc tấu chương, ta thường theo hầu cạnh hắn để mài mực. Hắn còn thường hay lấy cho ta hai, ba quyển sách trên giá xuống, nói rằng để ta tu dưỡng thân tâm, giết thời gian.
Thi thoảng hắn cũng sẽ dịu dàng vươn tay ra ôm ta vào lòng, trong khi tấu chương còn đang phê duyệt dang dở.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua êm đềm và hạnh phúc.
Ngu Thanh Oanh lại không may mắn như vậy. Nghe mật thám báo cáo lại, nàng ta bị Thẩm nhị lão gia tra tấn đến chết đi sống lại, bây giờ như nửa người nửa ma.
Không những vậy, nàng ta còn bị chủ mẫu cùng ba người tiểu thiếp khác bắt nạt, suốt ngày khóc lóc, ném đồ đạc cùng tự làm bản thân mình bị thương.
Phụ mẫu dường như cũng đã quên mất nhi nữ của mình, không hề đến cửa hay gửi lời hỏi thăm xem nhi nữ của mình sống ở Thẩm phủ có tốt hay không.
Nhưng ngày tháng trôi qua, rốt cục bọn họ cũng đã nhận ra được có điều gì đó không ổn.
Bởi vì đã lâu rồi Thái tử phi không trở về Ngu Phủ.
Ban đầu bọn họ còn nghĩ do Hoàng đế lâm bệnh, Thái tử chịu trách nhiệm giám quốc, cho nên Thái tử phi phải đảm đương phụ giúp Thái tử, mới không có thời gian trở về gia mẫu như vậy.
Bọn họ cũng từng đến Đông Cung để xin bái kiến quý nữ của mình, nhưng hiện tại ta là Thái tử phi, đương nhiên sẽ không đồng ý gặp bọn họ.
Ta sai người truyền lời lại, nói rằng thân thể ta không khoẻ nên không thể tiếp đãi hai người.
Phụ mẫu cho rằng Ngu Thanh Oanh thân thể không tốt là vì đang mang thai, nên bọn họ vui mừng khôn xiết trở về mà chẳng nghi ngờ gì.
Ngu Phong mơ tưởng mộng đẹp. “Theo tình hình hiện tại, sức khoẻ của Thánh thượng sẽ không thể kéo dài quá hai tháng. Khi đó Thái tử đăng cơ, Thanh Oanh trở thành Hoàng hậu nương nương tôn quý, Ngu Gia chúng ta há chẳng phải một bước liền lên trời sao!”
Tô Lan Hương tiếp lời. “Theo ta thấy, Thanh Oanh có lẽ là đang mang thai cho nên mới không tiện gặp mặt, nếu nó có thể thuận lợi sinh hạ một hoàng tử, vậy thiên hạ này đã mang một nửa huyết mạch Ngu thị, ta sinh ra đứa nhi nữ này cho ông quả là đáng mà!”
8.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, phụ mẫu ta sốt ruột cũng không thể chờ được nữa.
Tô Lan Hương nói. “Không đúng, nếu như Thanh Oanh mang thai, nó nhất định sẽ báo cho chúng ta biết chuyện này. Tại sao đã lâu như vậy rồi vẫn chưa có tin tức gì?”
Ngu Phong cau mày, mơ hồ nhận ra cái gì đó đúng mà cũng không đúng. “Thanh Đàm gả về Thẩm phủ cũng đã gần được ba tháng. Ngày mai bà đi gặp nó xem sao.”
Hôm sau, Tô Lan Hương theo đó mà tới Thẩm Phủ một chuyến.
Người bà ta được gặp lại chính là Ngu Thanh Oanh. Ngu Thanh Oanh đã bị tra tấn đến bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy Tô Lan Hương liền giận dữ lao đến đánh bà ta một cách điên dại, như thể đang trách móc tại sao bà ta lại đến muộn như vậy.
Tô Lan Hương ra lệnh cho người kéo nàng ta đi, trong ánh mắt không giấu nổi sự chán ghét.
Ngu Thanh Oanh bật khóc. Tô Lan Hương đứng một bên, lạnh lùng nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt không phải là thứ nữ Ngu gia, mà là trưởng nữ quý giá của bà ta.
Tô Lan Hương ngạc nhiên hỏi lớn. “Con là Thanh Oanh? Tại sao con lại ở Thẩm Gia? Cổ họng con bị làm sao vậy? Con mau nói đi, nói đi!”
Ngu Thanh Oanh không nói nên lời, nhưng những hành động của nàng ta đã nói với Tô Lan Hương rằng nàng ta chính là đứa nhi nữ mà bà ta hết lòng thương yêu.
Tô Lan Hương muốn đưa Ngu Thanh Oanh trở về Ngu gia, nhưng Thẩm phủ nào dễ dàng thả người như vậy.
Dù Tô Lan Hương có nói gì cũng trở nên vô dụng.
Tô Lan Hương không chịu được nữa, gay gắt nói. “Thẩm gia các người sắp suy tàn. Thanh Oanh là Thái tử phi, các ngươi dám tra tấn nó như vậy, Thái tử điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu! Chờ đấy mà xem!”
Thẩm gia không đồng tình. “Bà đang nói đùa đúng không? Thái tử phi ở Đông cung, nàng ta rõ ràng là Ngu nhị tiểu thư. Bà là mẫu thân, làm sao đến cả nhi nữ của mình cũng không thể phân biệt được?”
Tô Lan Hương an ủi Ngu Thanh Oanh. Rốt cục cũng trở về Ngu Gia thảo luận kế sách với Ngu Phong.
Nghe Tô Lan Hương nói xong, Ngu Phong cũng lắc đầu. “Không thể nào. Bà đây là hồ đồ rồi sao? Chẳng phải Thanh Oanh đang ở Đông cung làm Thái tử phi rất tốt sao?”
Tô Lan Hương khẳng định bà ta không hề hồ đồ.
Ngu Phong cau mày, lập tức tới Đông cung cùng Tô Lan Hương thỉnh xin diện kiến Thái tử phi.
Bấy giờ, cổ họng ta đã được chữa khỏi, ta đã có thể nói chuyện.
Khi cung nhân tới truyền tin, ta đang còn ở thư phòng mài mực cho Sở Hoài Cảnh.
Trước mặt Sở Hoài Cảnh còn có một chồng tấu chương chưa xem qua, hắn chỉ lãnh đạm đáp. “Để bọn họ đợi đi.”
Sở Hoài Cảnh lệnh cho phụ mẫu ta chờ từ sáng tới tối. Khi trời đã xế chiều, hắn mới nắm lấy tay ta cùng đi ra trước tiền sảnh tiếp đón bọn họ.
Ta được sống trong cẩm y ngọc thực, cho nên bây giờ trông hoàn toàn khác so với trước đây.
Phụ mẫu choáng váng khi nhìn thấy ta. Có lẽ họ cũng bị bất ngờ trước khí chất phong thái của ta.
Sau khi phụ mẫu bái lạy Thái tử xong, Tô Lan Hương kéo tay ta về một bên, thấp giọng hỏi. “Con là Thanh Oanh hay Thanh Đàm?”
Trên môi ta nhẹ nở một nụ cười, nhưng giọng nói vô cùng lạnh nhạt. “Mẫu thân nghĩ sao? Người thậm chí còn không phân biệt được đâu là nhi nữ của mình đúng không?”
“Ngươi… Ngươi là Thanh Đàm? Làm sao ngươi có thể nói được?” Trong lòng Tô Lan Hương cứng đờ. Mặc dù ta cùng tỷ tỷ trời sinh có giọng nói giống nhau, nhưng qua giọng điệu và thái độ của ta, bà ta có thể nhận ra ta là Thanh Đàm, không phải Ngu Thanh Oanh.
“Còn phải cảm tạ Thái tử điện hạ đã tìm ngự y chữa cổ họng cho con.” Ta nhếch khoé miệng. “Mẫu thân, cổ họng con đã khỏi rồi, mẫu thân không vui sao?”
Tô Lan Hương hít sâu vào một hơi, hận không thể bóp chết ta tại chỗ, nghiến răng hỏi. “Ngươi đưa Thanh Oanh tới Thẩm gia? Ngươi không sợ Thái tử điện hạ phát hiện ngươi “thâu lương hoán trụ” [2] với người khác sao?”
[2]: treo đầu dê bán thịt chó
“À.” Ta cười lạnh. “Mẫu thân của ta, người không biết đấy thôi, người thay đổi cục diện hiện tại chính là Thái tử điện hạ. Người mang Ngu Thanh Oanh tới Thẩm Phủ cũng là Thái tử điện hạ.”
Ta giết người không dao [3]. “Cái gì? Cho nên người cùng cha thừa nhận chuyện thâu lương hoán trụ?
Thái tử điện hạ bất quá chỉ là dùng đạo của người để trả cho người mà thôi [4]. Tội nghiệp tỷ tỷ, ba tháng qua sống ở Thẩm phủ bị hành hạ, xem ra cũng không dễ dàng gì phải không?”
[3]: Câu gốc là: “sát nhân tru tâm”, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
[4]: Câu gốc là: “Dĩ kì nhân chi đạo, hoàn trị kì nhân chi thân”, dùng đạo của người để trả cho người; dùng phương pháp của một người để đối đãi với chính người đó.
Trên trán Tô Lan Hương toát mồ hôi lạnh, tầm mắt bà ta tối sầm, lập tức ngất đi.
Về phần Ngu Phong, sắc mặt ông ta cũng không khá hơn là bao.
Sở Hoài Cảnh mang ra bằng chứng chứng minh ông ta nhận hối lộ. “Nhạc phụ đại nhân, thiên tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân, cho dù ngài là phụ thân của Thanh Đàm, ta cũng không thể bao che việc này được. Chi bằng ngài hãy vào đại lao mà sám hối đi.”
Năm đó ta phát hiện ra bí mật của cha, tất cả đều là những chứng cứ về việc ông ta nhận tiền hối lộ. Số tiền lớn đến mức đủ để ông ta lãnh hình phạt chém đầu.
Ngu Phong hất hàm chỉ vào ta, tức giận trừng mắt. “Thanh Đàm, ta cho dù thế nào cũng là cha ruột thân sinh ngươi, ngươi… Sao ngươi có thể nhẫn tâm hại cha ngươi như vậy?”
Ta lạnh lùng đáp. “Phụ thân, chẳng phải Thái tử điện hạ đã nói rồi sao? Thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, cho dù người có là phụ thân của con, con cũng không thể bảo vệ phụ thân được. Thay vì trách cứ con bạc tình bạc nghĩa hại người, sao người không nhìn lại bản thân mình, tham lam, ích kỉ vô độ đến nhường nào?”
“Hẳn là phụ thân còn nhớ những chuyện mà người cùng mẫu thân đã đối xử với con trong quá khứ. Đây là kết cục mà phụ thân xứng đáng nhận được.”
Ngu Phong cũng tức giận đến ngất đi.
Ông ta cùng Tô Lan Hương đều bị tống vào đại lao.
Tri Kỷ
Tác giả: Miêu nương tử | Chương: 2 | Lượt xem: 10,462