Khi Thẩm gia hay tin Ngu Phong cùng Tô Lan Hương đã bị Thái tử điện hạ tống vào ngục tối, bọn họ cũng biết Ngu gia đã tới lúc suy tàn.
Để không bị liên luỵ, bên phía Thẩm phủ đã lập tức viết hưu thư với Ngu Thanh Oanh, đuổi nàng ta ra khỏi cửa.
Sau khi chứng cứ tội ác của Ngu Gia được xác thực, cả Ngu Phong lẫn Tô Lan Hương đều bị áp chế đến Ngọ môn xử trảm.
Ta đứng giữa đám đông, quan sát đao phủ giương đao lên rồi hạ xuống.
Khi Ngu Phong nhìn thấy ta, ông ta còn giãy giụa mắng. “Nghiệt nữ, ngươi không cứu ta thì sẽ phải chết! Ngươi sẽ chết không được yên thân!”
Tô Lan Hương nhìn ta với ánh mắt thù hận. “Nếu biết sinh ra một nghiệt nữ bất hiếu như ngươi, ta sớm đã bóp chết ngươi từ lúc sinh ra rồi!”
“Tội nghiệp Oanh Nhi của ta…” Cho đến lúc chết, người mà Tô Lan Hương nghĩ tới cũng chỉ có mình Ngu Thanh Oanh.
Sở Hoài Cảnh cùng ta xoay người lên xe ngựa trở về Đông cung.
Trên đường đi, ta vén rèm châu lên, nhìn dòng người tấp nập bên ngoài.
Ta thoáng thấy một người ăn xin nhếch nhác co ro ở đầu ngõ. Một người qua đường tốt bụng ném một đồng xu vào chiếc bát đặt ở trước mặt kẻ đó.
Ta buông rèm xuống. Sở Hoài Cảnh nắm lấy tay ta an ủi. “Đàm Nhi, sau này ta sẽ không để nàng thân cô thế cô nữa.”
Ta đột nhiên có một linh cảm rằng người ăn xin vừa rồi chính là Ngu Thanh Oanh.
“Dừng lại.” Ta ra lệnh cho xa phu, nhanh chóng xuống xe đi tới ngõ nhỏ.
Khi ta vừa kịp đến nơi thì người ăn xin đã biến mất.
Sở Hoài Cảnh theo sau, hỏi. “Sao vậy?”
Ta nhìn quanh. “Hình như vừa rồi ta vừa nhìn thấy Ngu Thanh Oanh.”
Sở Hoài Cảnh tiếp lời. “Vậy ta sẽ phái người đi tìm nàng ta. Nàng ta sống hay chết đều phải xem lời của nàng.”
Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. “Quên đi. Nàng ta đã nhận được báo ứng rồi, sau này hãy để nàng ta tự sinh tự diệt vậy.”
Không lâu sau đó, ta được Ngự y chuẩn đoán đã hoài thai.
Sở Hoài Cảnh chăm sóc ta rất tốt. Luôn sợ ta đụng phải hắn mà ảnh hưởng tới hài tử trong bụng.
Phụ mẫu luôn nói ta mệnh khổ, nhưng bọn họ không hề biết rằng hiện ta đang sống rất tốt. Ta bình an hạ sinh một hoàng tử, mẫu bằng tử quý.
Một năm sau, Hoàng đế băng hà. Sở Hoài Cảnh lên ngôi kế thừa đại thống, ta được phong làm đương kim Hoàng hậu.
Trong thời gian này, nước địch lợi dụng thời gian Tân đế đăng cơ, triều chính chưa ổn định, dấy quân sang Sở Quốc xâm lược. Mộc Dịch dẫn đầu đại quân, mạnh mẽ đẩy lùi quân xâm lược.
Khi trở về triều phục mệnh, hắn bí mật mang đến cho ta đặc sản biên cương, một ít bánh ngọt, kẹo đường cùng sức phẩm.
Hắn nhờ cậy Mộc Thần mang chúng cho ta, làm sao ta dám nhận?
Chẳng phải Sở Hoài Cảnh điều động hắn đến biên cương chính là vì kiêng kị một số sự kiện trong quá khứ hay sao?
Ta yêu cầu Mộc Thần trả lại mọi thứ nguyên vẹn cho Mộc Dịch, lại căn dặn hắn không được để Sở Hoài Cảnh biết được chuyện này.
Bằng không với tính cách ghen tuông của Sở Hoài Cảnh, Mộc Dịch sẽ khó tránh khỏi tai hoạ.
Mộc Dịch thắng trận, lập công lớn, Sở Hoài Cảnh hỏi hắn muốn phần thưởng gì.
Hắn đáp. “Bệ hạ, có thể chiến đấu vì vinh quang của Sở Quốc chính là bổn phận của thần, thần không dám đòi hỏi gì hơn.”
Sở Hoài Cảnh ngẫm thấy Mộc Dịch đã đến tuổi thành thân, liền ngỏ ý tứ hôn cho hắn.
Mộc Dịch không dám trái lời. Nếu từ chối chuyện này, Sở Hoài Cảnh e rằng sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Để Sở Hoài Cảnh buông bỏ lo lắng, hắn đã chấp nhận chuyện tứ hôn này.
Sở Hoài Cảnh đã chọn cho hắn một mối hôn sự tốt đẹp, thành thân với nhi nữ của một vị tướng quân.
Sau khi thành thân, Mộc Dịch cùng thê tử trở về biên cương, định cư ở đó.
Ba năm sau, trong một lần ta cùng Sở Hoài Cảnh cải trang thành thường dân đi tuần tra ở Giang Nam, chúng ta gặp lại Ngu Thanh Oanh.
10.
Ánh Nguyệt hồ.
Sở Hoài Cảnh cùng ta đi bằng thuyền xuôi dòng Giang Nam, ngang qua một tiểu thành tên gọi Phùng Xuân.
Hoàng hôn buông xuống, chúng ta đều nhất trí sẽ ở lại Phùng Xuân một ngày, do đó đã lên bờ tìm một quán trọ để trú tạm.
Sau bữa tối, ta cùng Sở Hoài Cảnh đi dọc theo hồ Ánh Nguyệt.
Bên hồ có rất nhiều thuyền hoa đậu. Nghe nói thuyền hoa này cũng như nhà chứa thu nhỏ, là nơi các kĩ nữ thanh lâu tiếp khách.
Tiếng đàn từ một chiếc thuyền nhanh chóng thu hút sự chú ý của ta.
Bài hát này làm ta nhớ lại quá khứ, khi ta và Ngu Thanh Oanh vẫn còn nhỏ.
Tô Lan Hương lúc ấy đã thiên vị, bà ta bảo tỷ tỷ học cầm kì thi hoạ, còn ta chỉ được phép học nữ công may vá.
Vì Ngu Thanh Oanh, Tô thị cũng không ngần ngại mà bỏ ra rất nhiều tiền để mua một cây cổ cầm cho nàng ta, lại thỉnh cầm sư đến để đích thân dạy dỗ nàng.
Thanh Oanh thường hay phàn nàn với hạ nhân. “Mẫu thân thật thiên vị. Người còn muốn ta học cái khó như vậy. Dựa vào đâu mà Thanh Đàm không phải học những thứ này?”
“Thật phiền phức. Nếu không phải cứ nửa tháng bà ấy lại kiểm tra việc luyện đàn của ta, ta cũng chẳng muốn học!”
Nàng ta càng không biết ta vì một cây cổ cầm cùng lão sư dạy đàn mà đã ghen tị với nàng ta đến mức nào.
Những chuyện khiến nàng ta bận tâm lại nằm ngoài tầm suy nghĩ của ta.
A hoàn đề nghị. “Đại tiểu thư, người có thể nhờ nhị tiểu thư học đàn thay mình. Đợi khi Phu nhân kiểm tra thì chỉ cần để nhị tiểu thư giúp người là được rồi.”
“Ý kiến hay!” Ngu Thanh Oanh nhanh chóng tiếp thu lời đề nghị của a hoàn.
Nàng ta nhờ cậy ta học đàn, trên thực tế lại đe doạ ta không để cầm sư cùng mẫu thân biết được, nếu không ta sẽ gặp rắc rối.
Nhưng rốt cục ta vẫn không thể qua mắt được cầm sư. Mỗi lần ông ta dạy ta đàn, đều sẽ chỉ dạy một nửa, nửa còn lại để ta tự tìm hiểu.
Khi Tô thị tới kiểm tra, bị khúc đàn chắp vá đó làm cho kinh diễm, cũng không ngớt lời khen ngợi thiên phú của ta.
Ngu Thanh Oanh cảm thấy khó chịu, vì vậy đã yêu cầu ta dạy lại nửa sau khúc đàn. Từ đó cũng không bao giờ để ta học đàn thay nàng ta nữa.
Nửa sau khúc đàn này là do ta tự sáng tác, ngoài ta và Ngu Thanh Oanh ra không có người thứ ba có thể biết được.
Trực giác mách bảo ta rằng nữ nhân đang chơi đàn trên thuyền chính là Ngu Thanh Oanh.
Sở Hoài Cảnh thấy ta nghe đàn đến mức xuất thần, không kìm được hỏi. “Sao nàng không đi xem thử?”
“Không sao, đi thôi.” Ta liếc nhìn chiếc thuyền hoa, nắm lấy tay Sở Hoài Cảnh rời đi.
Bọn ta vừa rời đi, rèm châu trên thuyền lặng lẽ được vén lên. Ngu Thanh Oanh nhìn theo thân ảnh hai người chúng ta, khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng. “Ngu Thanh Đàm, ba năm trôi qua, cuối cùng ta cũng đợi được cô.”
11.
Ngày hôm sau, nhân lúc Sở Hoài Cảnh bận rộn công vụ, ta cùng hai tì nữ Thuý Ngọc và Trúc Âm tản bộ mua hàng trên con đường phồn hoa bậc nhất thành Phùng Xuân.
Đến một cửa hàng trang sức, ta không kìm lòng được trước những món đồ rực rỡ, cho nên đã ghé lại xem sao. Đi dạo một vòng, toan rời đi thì một tên tiểu nhị bước tới giữ người. “Khách quan không hài lòng với món nào hay sao? Vậy thì mời theo tiểu nhân lên lầu, nhị lâu bày toàn đồ tinh phẩm, chắc chắn sẽ khiến khách quan hài lòng vừa ý.”
Ta lưỡng lự một lát, nhưng vẫn quyết định theo tiểu nhị lên lầu.
“Khách quan, ngài trước hãy ngồi xuống dùng trà. Đợi tiểu nhân đi mời chưởng quỹ mang trân bảo đến cho ngài thưởng thức.”
Tiểu nhị mời ta ngồi xuống. Rất nhanh đã có người dâng lên thượng trà cùng điểm tâm.
Ta uống trà được một lúc, chưởng quỹ rốt cục cũng đã lộ diện. Thuý Ngọc cùng Trúc Âm đều bị làm cho bất ngờ trước sự hiện diện của người này. Chưởng quỹ cửa tiệm trang sức này không ai khác chính là Ngu Thanh Oanh, tỷ tỷ đã lâu mà ta không gặp.
Trúc Âm muốn rời đi để về bẩm báo với Sở Hoài Cảnh, nhưng tiểu nhị đã nhanh chân hơn một bước, rút con dao găm ra kề vào cổ nàng.
“Không được nhúc nhích!”
Thuý Ngọc cũng bị một tên tiểu nhị khác bắt lấy làm con tin.
Ngu Thanh Oanh ngồi xuống trước mặt ta, thong thả pha trà.
Ba năm không gặp, giọng nói của Ngu Thanh Oanh đã hoàn toàn bình phục. Nàng ta mỉm cười nhìn ta. “Mong rằng muội vẫn khoẻ, muội muội.”
“Ba năm không gặp, xem ra tỷ tỷ vẫn rất tốt.” Ta không mấy ngạc nhiên. Từ lúc nghe được khúc đàn trên thuyền hoa tối hôm qua, ta đã biết mình sẽ phải gặp lại Ngu Thanh Oanh lần nữa.
Ngu Thanh Oanh tự giễu. “Nhìn vào đương nhiên là tốt. Nhưng ba năm qua có bao nhiêu khổ sở, tủi nhục cũng chỉ có mình ta biết. Ta hạ mình trở thành kĩ nữ ở thuyền hoa kia, phải tiếp đón vô số nam nhân mới có đủ tiền để mở cửa tiệm trang sức này.”
Trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý. “Không giống như cô, thuận lợi sinh hạ hoàng tử, được phong làm Hoàng hậu, thay ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất Sở Quốc. Ngu Thanh Đàm, cô có biết ta hận cô đến thế nào không? Ta hận không thể lập tức xé xác cô ra làm trăm mảnh!”
Ta bình tĩnh đáp lời. “Ngu Thanh Oanh, cô vẫn cố chấp như vậy. Tại sao lại là ta thay thế cô? Rõ ràng vị trí này vốn thuộc về ta. Bản thân cô ham hư vinh muốn giành lấy, việc không thành còn bị bại lộ, cuối cùng mới đi đến bước đường này. Tất cả đều là do cô tự tạo nên.”
Nói đến đây, ta day nhẹ mi tâm, ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại vào tách trà trước mặt. “Trà này do cô pha?”
“Ha, bây giờ cô mới nhận ra sao? Đáng tiếc đã muộn. Hôm nay dù thế nào cô cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Ngu Thanh Oanh đưa tay lên tự vuốt ve khuôn mặt mình. Ánh mắt nàng ta sáng lên, đầy tự mãn nói. “Ngu Thanh Đàm, ta biết ta là người có lỗi, nhưng ta sẽ không bao giờ chịu thua! Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ có cơ hội tráo đổi với cô một lần nữa. Ta sẽ đợi, ta đã đợi ngày này rất lâu rồi! Ha ha ha ~”
Vừa nói, nàng ta vừa ngửa mặt lên trời cười lớn. Xong xuôi lại rút con dao găm trong vỏ ra, hạ quyết tâm đâm về phía ta.
Nhưng ta đã có chuẩn bị từ trước, một chiêu liền giật lấy con dao găm trên tay nàng ta xuống, kề ngược dao vào cổ nàng ta.
Vẻ mặt Ngu Thanh Oanh hoang mang cực độ. “Ngu Thanh Đàm, vừa rồi cô không uống trà sao? Không phải ta đã chuốc thuốc mê vào trà —“
“Đúng là ta đã uống trà. Nhưng trước khi ta đến, ta cũng đã uống một loại thuốc giải có thể chữa được bách độc. Mê dược của cô, căn bản không thể làm gì được ta.” Vừa nãy ta chỉ giả vờ choáng váng để Ngu Thanh Oanh mất cảnh giác mà thôi.
Nói xong, liền ra lệnh cho hai tên tiểu nhị. “Mau thả Thuý Ngọc cùng Trúc Âm ra, nếu không ta sẽ giết chủ nhân của các ngươi!”
Hai tên tiểu nhị không dám tự mình đưa ra quyết định, ánh mắt dè chừng nhìn về phía Ngu Thanh Oanh. Sắc mặt nàng ta tái mét, nhưng vẫn rất dứt khoát lớn tiếng. “Giết hết bọn chúng!”
12.
Ngay khi hai tên tiểu nhị chuẩn bị hành động, phi tiêu từ đâu phóng ra đả rơi con dao găm. Một thanh kiếm sắc bén nhanh chóng lướt qua cổ họng bọn chúng.
Cửa tiệm trang sức đã bị vệ binh của Sở Hoài Cảnh bao vây.
Ngu Thanh Oanh thấy vậy, trong lúc cấp bách liền ném ra một độc hoàn. Độc hoàn rơi xuống đất, khói trắng bay mù mịt. Ta lập tức nhắc nhở Thuý Ngọc cùng Trúc Âm. “Có độc, mau nín thở!”
Ngu Thanh Oanh nhân cơ hội thoát ra khỏi sự khống chế của ta, trốn đi thông qua làn khói trắng.
Đợi khi tan hết khói độc, Ngu Thanh Oanh đã biến mất.
Cửa tiệm trang sức này là lãnh thổ của nàng ta. Vì vậy nàng ta muốn tẩu thoát cũng không khó khăn gì.
Sở Hoài Cảnh dẫn người lục soát khắp nơi tìm Ngu Thanh Oanh.
Đáng tiếc Ngu Thanh Oanh nhanh hơn một bước, đã lẻn vào lối đi bí mật trong một căn phòng. Đợi khi vệ binh đuổi tới mật đạo, nàng ta đã bỏ chạy rất xa.
Đêm qua ở quán trọ, ta đã kể cho Sở Hoài Cảnh nghe về chuyện ta nghi ngờ Ngu Thanh Oanh đang lẩn trốn tại thành Phùng Xuân này. Tất cả chuyện hôm nay đều là do ta cùng Sở Hoài Cảnh chia nhau hành động, mục đích chỉ để dụ Ngu Thanh Oanh lòi đuôi ra ngoài.
Sở Hoài Cảnh dẫn theo người bí mật bảo vệ ta.
Từ lúc ta bước vào cửa tiệm trang sức, mật vệ do Sở Hoài Cảnh an bài đã nhanh chóng túc trực trên nóc nhà và xung quanh cửa tiệm.
Xem ra ba năm qua, Ngu Thanh Oanh vẫn không tiến bộ hơn mấy là bao, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
“Đi thôi!” Ta gọi Sở Hoài Cảnh, hướng về phía bến tàu.
Ta biết Ngu Thanh Oanh đang theo dõi nhất cử nhất động chúng ta ở trong bóng tối.
Sở Hoài Cảnh cùng ta lên thuyền, tiếp tục cuộc hành trình.
Thuyền xuôi dòng được nửa ngày thì đi ngang qua một nơi gọi là Ngộ Long Đàm.
Ngộ Long Đàm vốn là một nơi nước sâu lại hẹp, mang hình dáng của một con rồng đang bơi. Mặt nước xanh như ngọc bích, nhìn tưởng như không đáy.
Mỗi lần thuyền bè đi qua đây, đều như một cuộc thử thách lớn với người chèo thuyền. Đường sông nơi này khúc khuỷu, ngoằn ngoèo, nước lại chảy mạnh hơn những khu vực khác, nếu không cẩn thận thuyền rất dễ bị lật.
Khi đi qua khúc sông thứ năm, một tảng đá lớn từ trên sườn đồi đột nhiên rơi xuống. Tảng đá lớn cứ thế lăn về hướng con thuyền của chúng ta. Mọi người vội vàng nhảy xuống sông, tránh bị tảng đá rơi trúng.
“Bùm —“
Tảng đá lớn đập mạnh vào mạn thuyền. Con thuyền chao đảo rồi lật úp ngay tức thì.
Nhìn thấy con thuyền đang dần chìm xuống, ta nhanh chóng lặn xuống sâu hơn để tránh va chạm.
Không ngờ dưới nước, ta đã gặp lại Ngu Thanh Oanh. Nàng ta mang y phục giống hệt ta, bơi nhanh về phía ta.
Trên tay còn cầm một con dao, có lẽ là vì để lấy mạng ta.
Ta thật sự không biết nàng ta phát điên cái gì hay do ngây thơ quá mức.
Ngu Thanh Oanh giết ta thì làm sao? Dù cho ta chết, nàng ta cũng sẽ không bao giờ có thể thay thế ta, ngồi vào vị trí Hoàng hậu.
Sở Hoài Cảnh không có khả năng lại nhận nhầm chúng ta.
Ta cũng rút con dao găm ở thắt lưng, lao về phía nàng ta. Hôm nay tại đây ta sẽ chiến đấu với nàng ta cho tới chết.
Ta cùng Ngu Thanh Oanh, chỉ có thể ngươi sống ta chết, cho nên, ta muốn mình là người sống sót.
Ta không nương tay, đâm thẳng con dao găm vào cổ nàng ta. Vùng nước xung quanh nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Ngu Thanh Oanh đã đánh mất con dao găm của mình, do đó cũng đánh mất luôn cơ hội sống sót khi đối đầu với ta.
Lần này ta không mủi lòng nữa, trực tiếp tiễn nàng ta sang Tây phương!
Chẳng phải phụ mẫu rất yêu thương nàng ta sao? Ở dưới địa ngục bọn họ hẳn là vô cùng nhớ nhung Ngu Thanh Oanh, cho nên ta sẽ nhanh thôi “đưa” nàng ta đoàn tụ với bọn họ.
Hãy để phụ mẫu tiếp tục nuông chiều nàng ta dưới đó đi.
Xử lí xong Ngu Thanh Oanh, bất chợt ta cảm nhận được một bàn tay đang vòng qua eo mình.
Ta cứ ngỡ đó là đồng phạm của nàng ta, theo phản xạ liền quay lại giơ con dao lên định đâm xuống một nhát, nhưng nhanh chóng đã nhận ra một thân ảnh quen thuộc.
Không phải đồng phạm của Ngu Thanh Oanh mà là Sở Hoài Cảnh.
Ta cùng hắn nổi lên, hít thở lấy sức rồi mới bơi vào bờ.
Thi thể của Ngu Thanh Oanh được thị vệ vớt vào bờ.
Lần này, nàng ta đã chết hẳn. Nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng mở to, không chịu nhắm lại.
Sở Hoài Cảnh nhìn về phía sườn đồi, nơi những tảng đá lớn ban nãy lăn xuống, ra lệnh cho đám thị vệ. “Bắt hết đồng bọn của cô ta lại.”
Đám thị vệ tuân lệnh rời đi. Ta cùng Sở Hoài Cảnh đốt lửa trên bờ, tranh thủ hong khô y phục.
Khoảng nửa giờ sau, thị vệ đã tóm được hai đồng phạm của Ngu Thanh Oanh đang tìm cách bỏ trốn.
Bọn chúng khai nhận, Ngu Thanh Oanh ra lệnh cho bọn chúng phục kích trên sườn đồi. Chờ khi thuyền của chúng ta đi ngang qua thì đẩy những tảng đá xuống.
Xử lí xong hai tên đồng phạm, Sở Hoài Cảnh quyết định thay đổi lịch trình, di chuyển bằng đường núi.
Trước khi khởi hành, Sở Hoài Cảnh hỏi ta. “Thanh Đàm, vậy thi thể của Ngu Thanh Oanh thì phải làm thế nào? Tất cả đều nghe theo nàng an bài.”
Ta liếc nhìn đôi mắt không can tâm nhắm lại của Ngu Thanh Oanh. “Cứ ném xác nàng ta xuống sông cho cá ăn là được rồi.”
Ta đã nghe qua chuyện cá ở Ngộ Long Đàm vô cùng hung dữ, đặc biệt rất thích ăn thịt sống.
Máu tươi của nàng ta vừa rồi đã thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Sở Hoài Cảnh lệnh cho thị vệ làm theo lời của ta.
Thi thể của Ngu Thanh Oanh bị ném xuống sông, rất nhanh đã trở thành bữa ăn ngon cho lũ cá.
Còn bọn ta lại tiếp tục đi đến điểm dừng tiếp theo.
Nửa tháng sau, Sở Hoài Cảnh cùng ta bình an vô sự trở về kinh thành.
Chuyến đi Giang Nam lần này đã nằm trong dự tính của ta từ lâu.
Trong ba năm qua, ta vẫn luôn phái người âm thầm đi điều tra tung tích của Ngu Thanh Oanh. Ta thậm chí còn biết rõ nàng ta vẫn luôn ủ mưu giết ta để trở thành Hoàng hậu.
Thế cho nên ta đã nghĩ cách để tống khứ nàng ta nhanh chóng.
Thay vì ngồi yên chịu trận, chi bằng đến tận cửa “giúp” nàng ta một tay.
Bây giờ, Ngu Thanh Oanh đã hoàn toàn biến mất. Ta cũng không còn mối đe doạ ngầm nào xung quanh, cuối cùng cũng có thể ngồi lại thoải mái thư giãn.
Đến lúc trở về Hoàng cung, Sở Hoài Cảnh mới biết được toàn bộ kế hoạch của ta.
Một đêm nọ, hắn chợt nhắc lại chuyện này. “Thanh Đàm, nàng muốn trừ khử nàng ta việc gì phải tự mình ra tay? Ta có thể phái người đi giúp nàng.”
Ta bình tĩnh đáp lời. “Ta muốn tự tay giết chết nàng ta, như vậy mới có thể hàng đêm yên giấc. Thế nào? Bệ hạ không thích bàn tay đã dính máu này của ta sao?”
Sở Hoài Cảnh ôm ta vào lòng, cười trìu mến. “Nói bậy, chỉ cần là nàng cái gì ta cũng đều yêu thích.”
Ta cong môi cười. Trùng hợp làm sao, ta cũng yêu tất cả mọi thứ thuộc về hắn.
(Hoàn)
Tri Kỷ
Tác giả: Miêu nương tử | Chương: 3 | Lượt xem: 10,461