Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trọng Sinh Về Năm 80, Huy Cu Thay Đổi Cuộc Đời 9 Đứa Em > Chương 1: .

Trọng Sinh Về Năm 80, Huy Cu Thay Đổi Cuộc Đời 9 Đứa Em

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 393

Chương 1: .

Huy Cu mở mắt.

Ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn dầu leo lét hắt ra từ góc nhà tranh dột nát. Mùi ẩm mốc của rơm khô trộn lẫn hơi người nồng nặc khiến anh ho sặc sụa. Anh chưa bao giờ thấy một bầu không khí đặc quánh như thế, giống như vừa bị kéo bật ra khỏi một giấc mơ dài.

“Anh cả, anh tỉnh rồi à?” – một giọng trẻ con vang lên.

Huy Cu ngoảnh đầu, bắt gặp gương mặt bé nhỏ, gầy nhom của đứa trẻ chừng mười tuổi. Đôi mắt sáng nhưng hõm sâu, hai má hóp lại, áo vá chằng vá đụp. Nó nhìn anh bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa mừng rỡ.

Trong khoảnh khắc ấy, ký ức đời trước ập về như sóng vỗ. Anh nhớ mình từng là một kẻ ích kỷ, sống buông thả, chỉ biết hưởng thụ. Một vụ tai nạn bất ngờ đã cướp đi sinh mạng anh. Thế nhưng, tại sao bây giờ anh lại nằm trong căn nhà tranh ọp ẹp này, lại được gọi là “anh cả”?

Anh gắng ngồi dậy, toàn thân đau nhức như vừa bị ai đánh một trận nhừ tử. Ngó quanh, anh thấy tám đứa trẻ đang co ro nằm chen chúc trên manh chiếu rách. Đứa nào cũng gầy guộc, xanh xao, thở khò khè vì lạnh.

“Đây là đâu… ta là ai…?” – Huy Cu lẩm bẩm.

Đứa bé trai kia đáp nhỏ, như sợ anh giận:
“Anh là Huy Cu mà. Anh cả của tụi em. Nhà mình ở thôn Cửu Long… Năm nay là năm 1980 rồi, anh quên hả?”

Một tiếng nổ vang dội trong đầu. 1980? Thôn Cửu Long? Anh đã… quay về quá khứ sao?

Anh nhắm mắt, cố bình tâm. Từng mảnh ký ức rời rạc của người chủ thân xác này dần hiện ra. Huy Cu, con trai lớn trong gia đình nghèo có chín miệng ăn. Cha mất sớm, mẹ gầy yếu, tám đứa em thơ dại. Cậu anh cả này vốn lười biếng, chỉ biết trốn việc, ham ăn ham ngủ, bỏ mặc các em nheo nhóc.

Sống lại trong thân xác ấy, Huy Cu thấy lòng mình quặn thắt. Lẽ nào trời cho anh cơ hội làm lại, để chuộc những sai lầm đời trước?

Anh gượng đứng lên. Cái bụng réo òng ọc, cổ họng khát khô. Nhưng khi nhìn thấy mấy đứa em đang ngủ co ro, bàn chân trần bẩn thỉu, anh cắn môi.

“Anh cả sẽ không để tụi em đói khát nữa…” – Anh thì thầm, như một lời thề.

Buổi sáng đầu tiên

Tiếng gà gáy xé tan màn đêm. Huy Cu đã dậy từ lúc trời còn mờ sương. Trong nhà chẳng có gì ngoài nồi cháo loãng bằng khoai sắn. Anh múc từng gáo, chia cho lũ em. Đứa nào cũng ôm bát, húp soàn soạt, mắt long lanh.

Một đứa em gái rụt rè:
“Anh cả, anh không ăn sao?”

Anh lắc đầu:
“Anh no rồi. Tụi em ăn hết đi.”

Thật ra bụng anh trống rỗng, nhưng anh cố nuốt nước bọt. Trong đầu lóe lên suy nghĩ: phải kiếm ăn, phải săn bắn. Hồi kiếp trước anh từng đọc nhiều sách, từng xem vô số phim ảnh về đời sống miền núi. Nếu biết áp dụng chút ít, biết đâu có thể thay đổi tình cảnh này.

Anh nhớ tới cánh rừng sau núi, nơi dân làng vẫn kháo nhau có lợn rừng, nai, thậm chí cả gấu xám. Trong bối cảnh 1980, khi thị trường còn khan hiếm, chỉ cần săn được một con thú lớn cũng đủ nuôi cả nhà nhiều ngày.

Huy Cu quyết định: phải vào rừng.

Chuyến đi săn đầu tiên

Trưa hôm ấy, sau khi dặn em út chăm mẹ, Huy Cu vác cây giáo cũ của cha để lại, một con dao quắm cùn và mấy sợi dây thừng, tiến vào rừng.

Cánh rừng mùa hạ rậm rạp, tiếng ve râm ran, ánh nắng xuyên qua kẽ lá loang lổ. Anh bước từng bước thận trọng. Mồ hôi chảy ướt áo, nhưng trái tim lại đập rộn rã.

Anh không phải tay săn lão luyện, nhưng trí óc từng trải qua một đời cho anh khả năng quan sát khác hẳn. Anh nhận ra vết cào trên gốc cây, dấu chân in trên đất ẩm, mùi hôi ngai ngái phảng phất trong không khí.

“Có lợn rừng quanh đây…” – Anh thì thầm.

Anh bện dây thành chiếc bẫy thòng lọng, rắc vài củ khoai làm mồi nhử. Ngồi chờ dưới bóng cây, anh lắng nghe từng tiếng động nhỏ.

Khoảng nửa canh giờ sau, bụi rậm lay động. Một con lợn rừng to bằng con bê con thận trọng tiến ra, mũi hít hít. Nó thấy củ khoai, tiến lại gần. Chỉ một khắc sau, cái chân trước mắc vào thòng lọng.

“Vút!” – Huy Cu giật mạnh. Con lợn gầm lên, vùng vẫy dữ dội. Anh lao tới, dùng giáo đâm thẳng vào cổ. Máu phun ra, con thú giãy đành đạch rồi nằm bất động.

Anh thở dốc, tay run rẩy, nhưng trong lòng trào dâng niềm vui sướng. Đây là chiến lợi phẩm đầu tiên của anh ở thế giới này. Một con lợn rừng mập chắc, đủ nuôi gia đình cả tuần.

Niềm vui trong làng

Khi Huy Cu kéo xác lợn về làng, cả thôn Cửu Long xôn xao. Dân làng chưa từng thấy thằng Cu lười nhác lại có ngày săn được lợn rừng.

“Thật sao? Nó bắt được lợn hả?”
“Ghê gớm thật! Trước nay toàn nghe nó ăn hại mà giờ…”
“Không khéo nó giấu giếm, mua ở đâu mang về khoe thôi.”

Tiếng xì xào vang khắp nơi. Nhưng khi tận mắt thấy vết thương trên con lợn, thấy Cu lấm lem mồ hôi, ánh mắt đầy quyết tâm, nhiều người phải gật gù.

Ông Trưởng làng chắp tay sau lưng, liếc nhìn rồi hừ nhẹ:
“Hừm… cũng chỉ là may mắn thôi.”

Dân làng ùa đến xin thịt. Theo lệ, người săn phải chia một phần cho làng. Huy Cu gật đầu, xẻ thịt chia đều. Mấy đứa em anh được ăn miếng thịt rừng thơm phức, vừa nhai vừa khóc vì sung sướng.

Đêm ấy, dưới mái tranh nghèo, lần đầu tiên sau bao năm, nhà Huy Cu vang lên tiếng cười.

Anh ngồi bên bếp lửa, nhìn mấy đứa em ngủ say, ánh lửa hắt lên khuôn mặt gầy gò. Anh khẽ siết nắm tay.

“Từ nay, anh cả sẽ không để tụi em chịu khổ nữa. Dù phải liều mạng, anh cũng sẽ đổi thay số phận này.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào, bạc trắng. Bóng dáng Huy Cu in dài trên vách, trông như một chiến binh đang chuẩn bị cho hành trình mới.
Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa dồn dập làm Huy Cu tỉnh giấc. Anh mở cửa, thấy ông Lý Văn – người hàng xóm – đang đứng chống nạnh, vẻ mặt nghi ngờ.

“Này Cu, hôm qua mày thật sự tự săn được con lợn đó chứ? Đừng có bày trò lừa làng đấy.”

Huy Cu nhìn thẳng vào mắt ông ta, bình tĩnh đáp:
“Cháu tự săn được, ông có thể vào rừng kiểm chứng. Dấu vết bẫy vẫn còn.”

Ông Lý Văn gãi đầu, hừ một tiếng rồi bỏ đi. Nhưng ánh mắt nghi ngờ ấy theo Huy Cu suốt cả ngày. Anh hiểu: muốn thoát khỏi cái tiếng lười biếng, ăn hại, anh phải chứng minh bằng hành động lặp lại, không phải chỉ một lần may mắn.

Huy Cu liền nghĩ đến chuyện: “Nếu bắt được nhiều hơn, thậm chí lập nhóm đi săn, vừa có thịt ăn, vừa đổi được gạo, lại nâng cao uy tín.”

Buổi trưa, anh gọi ba đứa em trai lớn – Hiếu, Lực và Quang – ra phía sau vườn.
“Anh cả muốn dạy tụi em cách đặt bẫy. Từ nay nhà mình phải biết tự lo.”

Mấy đứa tròn mắt ngạc nhiên. Từ nhỏ tới giờ, anh cả chưa bao giờ dạy dỗ gì, chỉ biết ăn trước ngủ sau. Hôm nay thấy anh nói năng cứng rắn, chúng nó vừa lạ lẫm vừa háo hức.

Huy Cu bày cách bện dây, chọn chỗ đặt bẫy ở đường mòn thú đi. Anh chỉ cho em cách quan sát phân, dấu chân, vết cọ thân cây. Hiếu nhanh nhẹn làm theo, còn Lực thì chậm chạp nhưng cẩn thận. Quang thì ham chơi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh cả, cũng chịu chú ý.

Khi thấy mấy đứa em làm xong, Huy Cu mỉm cười:
“Tốt lắm. Sau này, tụi em không còn phải nhìn người ta ăn mà thèm nữa.”

Buổi tối, cả nhà quây quần bên ánh đèn dầu. Mẹ ngồi một góc, gương mặt xanh xao, mắt trũng sâu vì bệnh tật. Bà nhìn Huy Cu, giọng run run:
“Cu à, mấy hôm nay… con thay đổi nhiều quá. Mẹ mừng lắm, nhưng cũng lo. Đừng liều mạng quá, rừng sâu nguy hiểm lắm con ạ.”

Huy Cu cầm tay mẹ, bàn tay gầy guộc, chai sần vì lao động.
“Mẹ yên tâm. Con sẽ cẩn thận. Con muốn tụi em có cái ăn, có cái chữ. Con không muốn cả đời này cứ nghèo đói, bị người ta khinh khi.”

Bà lặng im, nước mắt lăn dài. Trong khoảnh khắc đó, Huy Cu thấy tim mình thắt lại. Kiếp trước, anh chưa từng biết thế nào là bàn tay mẹ hi sinh cho con. Giờ đây, anh thề sẽ bảo vệ gia đình này bằng tất cả sức lực.

Những ngày tiếp theo, Huy Cu dẫn các em vào rừng liên tục. Khi thì đặt bẫy chim, khi thì đào củ mài, khi thì theo dõi dấu vết thú lớn. Có hôm trở về tay trắng, có hôm bắt được vài con thỏ. Nhưng quan trọng nhất, bọn trẻ dần biết tự lo, biết hợp tác cùng nhau.

Một buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi dãy núi, bẫy của Huy Cu sập được một con lợn rừng nhỏ. Lần này anh không giết ngay, mà cùng mấy đứa em vây bắt, buộc chặt, mang về thôn. Cả làng lại xôn xao.

“Lại nữa sao? Thằng Cu này đúng là đổi tính thật rồi.”
“Không chừng nhà nó sẽ khá lên thật…”

Song cũng từ đây, sự ghen ghét nổi lên. Trưởng làng, ông Khải, bắt đầu để mắt. Ông ta không tin một thằng lười xưa nay lại có thể trở thành thợ săn giỏi trong vài ngày.

Một tối, ông Khải gọi Cu ra, ánh mắt lạnh lùng:
“Thằng Cu, mày nói thật đi. Mấy con lợn đó mày mua ở đâu? Hay là mày giấu giếm, không chịu nộp đủ phần cho làng?”

Cả người Huy Cu nóng bừng. Anh muốn phản bác ngay, nhưng kìm lại. Thời buổi này, một lời vu khống cũng đủ khiến cả nhà anh khốn đốn. Anh chậm rãi đáp:
“Thưa ông, nếu ông không tin, mai cháu sẽ dẫn người vào rừng, chỉ tận nơi bẫy.”

Ông Khải hừ một tiếng:
“Được, tao muốn xem thật hư thế nào.”

Hôm sau, dân làng kéo nhau theo Huy Cu vào rừng. Đến chỗ bẫy, quả nhiên vẫn còn vết máu, dấu chân thú vật, và những cái bẫy dây thừng còn nguyên. Ông Khải sầm mặt, nhưng không thể nói gì.

Dân làng thì ồ lên:
“Thật rồi! Thằng Cu đúng là biết săn thật rồi!”
“Giỏi quá, từ nay làng mình đỡ đói rồi.”

Niềm tin của mọi người bắt đầu nghiêng về phía Huy Cu. Lũ trẻ con chạy theo hò reo, xem anh như anh hùng. Còn tám đứa em thì ngẩng cao đầu, lần đầu tiên cảm thấy tự hào về anh cả.

Đêm đó, Huy Cu ngồi một mình ngoài sân. Ánh trăng soi sáng gương mặt anh. Anh biết, con đường phía trước còn dài, sẽ không chỉ có săn bắn, mà còn là chuyện học chữ, chuyện dẫn dắt dân làng thoát nghèo.

Anh khẽ mỉm cười, lẩm bẩm:
“Nếu trời đã cho ta cơ hội sống lại… ta sẽ không để nó uổng phí.”

Tiếng gió đêm thổi qua hàng tre, như lời thì thầm cổ vũ. Trong lòng Huy Cu, một ngọn lửa quyết tâm bùng cháy.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt