Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trọng Sinh Về Năm 80, Huy Cu Thay Đổi Cuộc Đời 9 Đứa Em > Chương 2: .

Trọng Sinh Về Năm 80, Huy Cu Thay Đổi Cuộc Đời 9 Đứa Em

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 394

Chương 2: .

Từ sau lần chứng minh được khả năng săn bắt, cái tên Huy Cu vang khắp thôn Cửu Long. Người thì khâm phục, kẻ lại ghen ghét. Riêng tám đứa em trai, từ nay nhìn anh bằng ánh mắt khác hẳn: vừa nể vừa tin tưởng.

Buổi sáng hôm ấy, trong lúc cả nhà ăn cơm độn khoai, Huy Cu đặt chén xuống, trầm giọng nói:

“Anh muốn dạy tụi em học chữ. Không biết chữ thì cả đời chỉ quanh quẩn ở ruộng đồng, không thoát nghèo được.”

Đám em ngẩn ra. Hiếu là thằng lớn thứ hai, gãi đầu:
“Nhưng anh, trong nhà mình làm gì có sách vở… với lại đi học thì lấy gì mà ăn?”

Huy Cu nhìn từng đứa một, kiên định:
“Anh sẽ lo. Anh không để các em đói. Chữ nghĩa phải học, cho dù chỉ học ở nhà, học từng con chữ nguệch ngoạc cũng được.”

Cậu em út mới sáu tuổi, tròn mắt ngây thơ:
“Anh cả dạy tụi em viết tên được không?”

Câu hỏi ngây ngô ấy khiến lòng Huy Cu chấn động. Anh nhớ kiếp trước, bản thân từng bỏ học, sa đọa trong cờ bạc, cuối cùng chẳng có gì trong tay. Lần này, anh nhất định phải làm khác.

Ngay chiều hôm đó, anh lục lọi khắp nhà, tìm được mấy tờ giấy cũ và mảnh bút chì ngắn ngủi còn sót lại. Anh ngồi ngay trên phản tre, nắn nót từng nét chữ cái đầu tiên cho đám em xem.

“Đây là chữ A. Ai cũng phải viết cho được. Nhớ, A như mái nhà mình vậy, có nó thì mới vững.”

Bọn trẻ ríu rít tập theo, giấy bẩn lem nhem, nét chữ xiêu vẹo nhưng ánh mắt sáng rực. Trong căn nhà nghèo nàn, một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi đã bùng lên.

Nhưng chuyện học chữ của bọn trẻ không lọt qua mắt dân làng. Một vài người thì khen: “Thằng Cu giờ khác rồi, biết lo cho em.” Nhưng kẻ khác lại xầm xì:

“Thời buổi này lo cái bụng chưa xong, học chữ để làm gì?”
“Chắc nó bày trò để nổi tiếng thôi.”

Tin tức truyền tới tai ông Khải – trưởng làng. Một buổi chiều, khi Huy Cu đang tập bẫy cùng mấy em, ông Khải chống gậy đi tới, giọng đầy mỉa mai:

“Thằng Cu, tao nghe mày định mở lớp học chữ hả? Mày giỏi lắm rồi, giờ còn muốn làm thầy à?”

Huy Cu đứng thẳng, ánh mắt bình tĩnh:
“Cháu chỉ muốn mấy đứa em biết đọc biết viết. Sau này còn tính chuyện lớn.”

Ông Khải cười khẩy:
“Chuyện lớn? Nhà mày còn chưa đủ ăn, lấy gì lo chuyện lớn? Mày tưởng viết mấy chữ nguệch ngoạc là thoát nghèo được à?”

Nghe những lời ấy, máu nóng trong Huy Cu dâng lên, nhưng anh nén lại, đáp gọn:
“Cháu tin rằng có học thì mới khác được.”

Ông Khải quắc mắt, định quát thêm, nhưng dân làng đã xúm lại. Có người nhỏ giọng nói:
“Thật ra để bọn nhỏ biết chữ cũng đâu có hại gì…”

Thấy dân có vẻ ủng hộ, ông Khải hậm hực bỏ đi. Từ giây phút đó, Huy Cu hiểu: mình đã bước vào thế đối đầu ngầm với trưởng làng.

Vài tuần sau, mùa vụ tới gần, cả thôn nhộn nhịp chuẩn bị gieo trồng. Thôn Cửu Long vốn khổ sở vì lợn rừng thường xuyên phá hoại ruộng nương. Đêm nào chúng cũng kéo thành đàn, húc tung mạ non. Dân kêu ca, nhưng chẳng ai làm gì được.

Huy Cu nhìn cảnh ấy, trong đầu lóe lên ý tưởng: “Nếu ta tổ chức săn lợn rừng theo nhóm, vừa bảo vệ mùa màng, vừa có thịt, lại tạo tinh thần đoàn kết.”

Anh đem ý định kể với mấy người bạn mới quen khi đi săn: Tài, Bình, và Nghị. Ba người này trước nay cũng nghèo, thường vào rừng kiếm củi.

Nghe xong, Tài vỗ đùi cái đét:
“Hay đấy! Nhưng liệu dân có nghe không? Từ trước tới giờ toàn mạnh ai nấy làm.”

Huy Cu mỉm cười:
“Chúng ta phải làm trước, rồi mọi người sẽ theo.”

Thế là nhóm bốn người bắt tay lên kế hoạch. Họ vẽ sơ đồ cánh rừng, đánh dấu những lối đi lợn thường xuất hiện, bàn bạc cách đào hố, đặt bẫy, rồi cử người canh gác ban đêm.

Đêm đầu tiên, cả nhóm nấp sau lùm cây, chờ đàn lợn rừng xuất hiện. Gió thổi xào xạc, tiếng dế kêu râm ran. Bỗng, từ xa vọng lại tiếng sột soạt – đàn lợn rừng kéo tới. Tim ai nấy đập thình thịch.

Chỉ trong chốc lát, một con to béo nhất sa chân xuống hố bẫy. Nó gầm lên, quẫy đạp dữ dội. Cả nhóm lao ra, dùng giáo gỗ chặn đường. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng họ cũng hạ gục được con thú.

Khi kéo xác lợn về làng, dân chúng ùa ra xem. Tiếng reo hò vang khắp nơi:
“Thật rồi! Tụi nó bắt được con to lắm!”
“Làng mình có hi vọng rồi!”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Huy Cu, trong đó có sự tin tưởng và ngưỡng mộ chưa từng thấy.

Nhưng niềm vui chưa trọn thì rắc rối lại ập đến. Ông Khải giận tím mặt khi thấy dân làng tụ tập xung quanh Huy Cu.

Ông quát lớn:
“Thịt săn được phải nộp cho làng chia đều! Không ai được tự ý giữ lại!”

Huy Cu bước lên, giọng dõng dạc:
“Con thú này chúng tôi cùng nhau bắt được. Chúng tôi sẵn sàng chia cho làng, nhưng cũng mong được giữ một phần để nuôi gia đình.”

Ông Khải đập gậy xuống đất:
“Luật làng từ trước tới nay, không ai được làm trái!”

Đám đông xôn xao. Một số người gật gù đồng tình với Huy Cu:
“Thằng Cu nói cũng phải. Nó bỏ công sức ra, sao lại không được hưởng?”

Bầu không khí căng thẳng, chia phe rõ rệt. Trong lòng Huy Cu hiểu, đây mới chỉ là khởi đầu của những xung đột lớn hơn. Nhưng anh không lùi bước. Anh nhìn thẳng vào mắt trưởng làng, ánh mắt kiên định như thép:

“Nếu ông muốn công bằng, thì hãy để dân làng cùng quyết định. Chúng ta sẽ họp, để mọi người cùng nói.”

Lời tuyên bố ấy khiến cả thôn sững lại. Lần đầu tiên, có người dám thách thức quyền uy của trưởng làng.

Đêm hôm đó, trong căn nhà tối om, Huy Cu ngồi bên ngọn đèn dầu, lòng trĩu nặng. Anh biết mình đang bước vào con đường đầy chông gai. Nhưng anh cũng biết rõ: chỉ có đối diện, mới có thể thay đổi số phận – cho bản thân, cho tám đứa em, và cho cả thôn Cửu Long.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, soi sáng gương mặt cương nghị của anh. Trong tim, ngọn lửa quyết tâm cháy rực, không gì có thể dập tắt.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt