Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trọng Sinh Về Năm 80, Huy Cu Thay Đổi Cuộc Đời 9 Đứa Em > Chương 3: .

Trọng Sinh Về Năm 80, Huy Cu Thay Đổi Cuộc Đời 9 Đứa Em

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 391

Chương 3: .

Sau vụ săn lợn rừng, thôn Cửu Long chia rẽ thấy rõ. Một nửa dân làng ủng hộ Huy Cu vì tin anh mang lại hy vọng mới. Nửa còn lại vẫn răm rắp nghe lời trưởng làng Khải, vì sợ quyền lực và uy tín của ông ta bao năm nay.

Trong những buổi chợ phiên, người ta xì xào:
“Thằng Cu mới sống lại hay sao mà thay đổi dữ vậy? Ngày xưa lười như hủi, giờ thành anh hùng.”
“Ờ, coi bộ nó có chí thật, nhưng đối đầu với ông Khải đâu có dễ…”

Huy Cu biết rõ, để được dân làng tin tưởng tuyệt đối, anh không chỉ dừng lại ở việc săn bắn. Anh phải làm nhiều hơn – chứng minh rằng mình có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp, lâu dài.

Đêm đó, trong căn nhà chật hẹp, Huy Cu trải tấm bản đồ thô sơ ra chiếu. Anh chỉ cho mấy em trai xem:
“Đây là con đường từ thôn mình ra huyện. Nó quanh co, lầy lội. Nếu ta mở một lối đi mới, ngắn hơn, thì hàng hóa, nông sản sẽ dễ bán hơn nhiều.”

Cậu em Hiếu nhíu mày:
“Nhưng anh, mở đường đâu phải chuyện dễ. Toàn núi đá, cây rừng…”

Huy Cu mỉm cười:
“Khó mới cần làm. Chỉ cần dân tin, ta sẽ cùng nhau làm được.”

Ánh mắt tám đứa em sáng lên. Dù còn nhỏ, chúng đã thấy được ngọn lửa trong anh cả mình.

Để có đủ thịt nuôi đàn em và gây dựng niềm tin, Huy Cu quyết định cùng hai em trai lớn – Hiếu và Lâm – vào sâu trong núi đặt bẫy. Lần này không chỉ nhắm lợn rừng, mà còn cả sói, thứ thú dữ đã làm dân làng khiếp sợ bấy lâu.

Ba anh em mang theo giáo gỗ, dây thừng, ít lương khô. Núi rừng năm 1980 còn hoang sơ, cây rậm như bức tường xanh. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim lạ vang vọng, khiến bầu không khí vừa hùng vĩ vừa rờn rợn.

Hiếu run giọng:
“Anh cả, lỡ gặp sói thật thì sao?”

Huy Cu đặt tay lên vai em:
“Đừng sợ. Sói cũng có thói quen. Nếu mình hiểu được, mình sẽ thắng.”

Họ dò theo dấu chân thú, tìm chỗ đặt bẫy. Dưới một khe suối hẹp, Huy Cu chỉ xuống:
“Ở đây. Chúng hay xuống uống nước. Ta đào hố, cắm chông, phủ lá.”

Cả ba hì hục suốt buổi chiều. Đến khi mặt trời lặn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hố bẫy cũng xong.

Đêm xuống, trăng nhô lên, ánh bạc trải khắp núi rừng. Ba anh em ngồi nép sau bụi cây, căng mắt quan sát. Tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng côn trùng như bản nhạc rộn ràng. Rồi bất chợt – một tiếng tru dài, rợn người, vang lên từ phía bắc.

Hiếu tái mặt:
“Sói!”

Huy Cu siết chặt giáo gỗ, tim đập dồn dập nhưng ánh mắt sáng rực:
“Bình tĩnh. Chờ nó lại gần.”

Một bóng xám lao ra từ bụi rậm – con sói to gấp đôi chó nhà, mắt đỏ rực trong ánh trăng. Nó rón rén tiến lại gần hố nước… rồi bất ngờ sụp xuống bẫy!

Tiếng gầm vang động cả núi. Con thú quẫy đạp, đất đá tung tóe. Huy Cu lao tới, dùng giáo chặn đầu. Hiếu và Lâm run rẩy nhưng vẫn lao vào trợ giúp. Sau trận giằng co nghẹt thở, con sói cuối cùng gục ngã.

Ba anh em ngồi phịch xuống đất, thở dốc. Hiếu nhìn anh cả, mắt rưng rưng:
“Anh… anh thật sự làm được.”

Huy Cu nhìn hai đứa em, khẽ gật đầu. Trong lòng anh hiểu, đây không chỉ là một chiến thắng. Đây là lời khẳng định: gia đình họ có thể thay đổi số phận.

Tin ba anh em bắt được sói lan khắp thôn. Người dân trầm trồ, ngưỡng mộ. Nhiều người tìm đến nhà Huy Cu, vừa để xem xác sói, vừa để học hỏi cách đặt bẫy.

Sự việc này như giọt nước tràn ly với trưởng làng Khải. Ông ta triệu tập cuộc họp khẩn, giọng gay gắt:
“Không thể để thằng Cu muốn làm gì thì làm! Nó làm dân làng chia rẽ, coi thường luật lệ. Ai còn ủng hộ nó, coi như chống lại cả thôn!”

Một số bô lão gật gù, nhưng nhiều thanh niên im lặng, ánh mắt lấp lánh hy vọng về phía Huy Cu. Sói bị bắt – điều mà suốt bao năm cả làng không làm nổi. Họ bắt đầu đặt câu hỏi: liệu có nên tiếp tục đi theo ông Khải, hay tin vào người trẻ tuổi kia?

Trong lòng ông Khải dấy lên ngọn lửa ghen tức. Ông thề phải hạ bệ thằng Cu, trước khi quá muộn.

Một buổi chiều, khi Huy Cu cùng đám em đang gánh củi về, anh gặp Trần Tiểu Anh bên bờ suối. Cô gái nhỏ nhắn, gương mặt rám nắng, đôi mắt sáng nhưng chứa đầy buồn bã.

Cô cúi đầu chào, khẽ nói:
“Nghe nói anh bắt được sói… giỏi thật.”

Huy Cu cười nhẹ:
“Cũng nhờ may mắn. Còn cô, sao đi một mình vậy?”

Tiểu Anh im lặng một lát, rồi khẽ đáp:
“Tôi… không muốn ở nhà nữa. Cha mẹ coi tôi chẳng ra gì, chỉ vì tôi là con gái.”

Trong giọng nói có nỗi đau bị dồn nén. Huy Cu thoáng chùng lòng. Anh nhớ tới kiếp trước – từng thấy cô gái này bỏ làng lên thành phố, rồi chịu biết bao khổ cực.

Anh ngồi xuống bên cạnh, giọng dịu dàng:
“Đừng bỏ đi. Ở lại đây, ít ra còn có đất, có ruộng. Tôi sẽ giúp cô tìm cách sống khác.”

Tiểu Anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt chân thành của Huy Cu. Trong khoảnh khắc ấy, một tia sáng hy vọng len lỏi vào trái tim cô gái vốn quen chịu đựng bất công.

Ngày hôm sau, ông Khải tung tin đồn: Huy Cu giấu thịt, đầu cơ, không chia cho dân làng. Tin lan nhanh như gió, khiến nhiều người bán tín bán nghi.

Chiều đó, giữa sân đình, ông Khải chỉ thẳng mặt Huy Cu:
“Mày tham lam, ích kỷ, chỉ lo cho nhà mày! Mày có dám để dân làng kiểm tra kho thịt không?”

Cả làng nhao nhao. Huy Cu đứng giữa vòng vây, mắt quét qua đám đông. Anh thấy sự hoang mang, thấy cả ánh mắt tin tưởng từ đám bạn Tài, Bình, Nghị, và từ Tiểu Anh đang đứng xa xa.

Anh hít một hơi thật sâu, giọng vang vọng:
“Nếu tôi có giấu giếm, tôi sẽ chịu phạt trước mặt toàn dân. Nhưng nếu không, tôi muốn ông Khải xin lỗi dân làng vì đã gieo rắc nghi ngờ!”

Câu nói như tiếng sấm. Dân làng xôn xao, lần đầu tiên có người dám ngang hàng thách thức trưởng làng.

Ông Khải nghiến răng, ra hiệu cho mấy tay sai lục soát. Nhưng khi họ mở kho ra, chỉ thấy ít thịt treo gác bếp – phần còn lại đã được chia cho các gia đình nghèo.

Cả làng lặng đi, rồi vỡ òa tiếng reo:
“Thằng Cu không lừa ai hết! Nó chia cho chúng ta thật mà!”

Ông Khải tím tái mặt, không nói nên lời. Trong khi đó, ánh mắt dân làng đổ dồn về Huy Cu – không chỉ là niềm tin, mà còn là khát vọng thay đổi.

Đêm đó, dưới ánh trăng, Huy Cu ngồi một mình, nhớ lại kiếp trước đầy sai lầm. Giờ đây, anh có cơ hội làm lại, và anh thề sẽ không để ai, kể cả trưởng làng, ngăn cản con đường mình đã chọn.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt