Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trường An Tình Sâu > Chương 1: Dưới Ánh Đèn

Trường An Tình Sâu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 361

Chương 1: Dưới Ánh Đèn

Hoàng hôn buông xuống, Trường An như khoác lên mình một tấm áo choàng lấp lánh. Những ngọn đèn lồng đủ màu sắc lần lượt được thắp sáng, treo dọc theo những con phố rộng lớn, kéo dài đến tận chân trời. Ánh sáng vàng ấm áp hòa cùng ánh đỏ rực rỡ, phản chiếu xuống mặt sông Hoàng Phố uốn lượn, khiến cả kinh thành lung linh như một giấc mơ. Chợ đêm Trường An mở cửa, tiếng người qua lại ồn ã, tiếng rao hàng vang vọng, tiếng cười đùa rộn rã, hội tụ đủ hạng người: thương nhân từ khắp nơi tụ hội, học giả bàn luận thơ phú, võ nhân giang hồ thích chí tiếu ngạo... Tất cả tạo nên một bức tranh sống động về sự phồn hoa của đế đô nhà Đường.

Trong dòng người tấp nập ấy, một thiếu niên áo vải xanh đang lấm lét len lỏi. Dáng người thiếu niên hơi thấp bé, khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn lộ ra vẻ hào hứng khó giấu. Đây chính là Thẩm Yên, con gái út của Thẩm đại nhân - một quan viên Hàn lâm viện cấp thấp. Khác với những quận nữ khác trong phủ, nàng không thích thêu thùa may vá, lại càng chán ghét những lễ nghi gò bó. Niềm đam mê lớn nhất của nàng là sách vở và sự tự do. Thường ngày, nàng lén mặc trang phục nam tử, trà trộn vào các cuộc tụ tập của văn nhân, lặng lẽ nghe giảng thơ, bàn luận chuyện trong thiên hạ.

Hôm nay, danh sĩ Lý Bạch đến giảng thơ tại tửu lâu "Vọng Nguyệt". Thẩm Yên háo hức từ lâu, liều lĩnh lẻn ra khỏi phủ một lần nữa. Nàng đứng giữa đám đông học sinh áo trắng, ngước nhìn lên lầu cao, ánh mắt ngưỡng mộ dán chặt vào bóng dáng tiên thơ thoát tục đang cao đàm khoái luận. Trái tim nàng như cùng bay bổng theo những vần thơ phiêu dật, quên bẵng đi thân phận thật của mình.

"Tiên sinh Lý nói hay lắm! 'Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu'*, quả là nỗi sầu của kẻ sĩ!" Một học giả trẻ cảm khái.

(*Câu thơ trong "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch: Nâng chén tiêu sầu, sầu càng thêm sầu)

Thẩm Yên nghe vậy, bất giác lên tiếng: "Kỳ thực, theo tại hạ thấy, hai chữ 'tiêu sầu' của Lý tiên sinh không hẳn là bi quan. Đó là sự phóng khoáng trước những nỗi buồn đời, là dùng rượu và thơ để vượt lên trên thế tục. Cái sầu ấy, là cái sầu của bậc anh hùng, không phải cái sầu của kẻ yếu đuối."

Giọng nói của nàng vốn trong trẻo, dù đã cố gằn giọng vẫn nghe ra nét thanh mảnh. Mấy người học giả xung quanh quay lại nhìn, thấy một thiếu niên mặt non choẹt dám phát biểu, liền tỏ vẻ khinh thường.

"Ha! Một tiểu nhi vô danh, dám luận bàn thơ của Lý tiên sinh? Thật không biết tự lượng sức!"

"Xem ra ngươi chẳng hiểu gì về chân ý của Lý tiên sinh. Đừng có ở đây nói lời ngạo mạn!"

Thẩm Yên bị mọi người vây lại, gương mặt lập tức đỏ ửng. Nàng vốn không quen tranh luận, chỉ là bộc phát cảm xúc nhất thời. Giờ bị công kích, nàng lập tức lúng túng, không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể cắn môi, ánh mắt đầy bối rối.

Đúng lúc đó, một thanh âm ôn hòa vang lên: "Chư vị, tại hạ thấy vị tiểu huynh đệ này nói cũng không sai."

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên thân hình cao lớn, mặc một bộ áo bào màu nâu nhạt, dáng vẻ đường hoàng, đang mỉm cười bước tới. Ánh mắt anh sáng rõ, khí chất thong dong, tuy ăn mặc giản dị nhưng toát lên vẻ cao quý khó tả. Người này chính là Lý Vân Khải, hoàng tử đang cải trang vi hành.

Lý Vân Khải hướng về đám đông thi lễ một cái, nói: "Thơ của Lý tiên sinh, tùy tâm mà cảm, tùy tính mà hiểu. Mỗi người có một cách lý giải riêng, hà tất phải cưỡng cầu nhất trí? Vị tiểu huynh đệ này dám nói lên suy nghĩ của mình, dù còn non nớt, nhưng cũng đáng quý. Huống chi, 'dùng rượu tiêu sầu' cũng là một cách đối diện với nhân sinh, sao có thể khẳng định đó là yếu đuối?"

Lời nói của anh ôn hòa nhưng có lực, vừa thể hiện sự tôn trọng với Lý Bạch, vừa bảo vệ Thẩm Yên. Đám học giả nghe vậy, tuy trong lòng vẫn không phục, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, lầm bầm vài câu rồi tản đi.

Thẩm Yên ngẩng đầu nhìn vị ân nhân kịp thời xuất hiện, trong lòng dâng lên một luồng khí ấm. Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười ấm áp của Lý Vân Khải khiến trái tim nàng đập rộn ràng. Nàng vội vàng chắp tay: "Đa tạ huynh đài đã ra tay tương trợ."

Lý Vân Khải nhìn thiếu niên trước mặt - đôi mắt to sáng long lanh, gương mặt thanh tú khác thường, khóe miệng không tự giác nở nụ cười: "Không cần khách khí. Ta thấy tiểu huynh đệ khí chất khác người, hẳn cũng là người yêu thích văn chương. Không biết có thể hỏi danh tính?"

Thẩm Yên trong lòng giật mình, vội nói: "Tại hạ... tại hạ tên Yên Trần, là một thư sinh vô danh." Nàng vội nghĩ ra một cái tên giả.

"Yên Trần?" Lý Vân Khải khẽ nhắc lại, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò. "Thật là cái tên hay. Ta là Lý Khải, một thương nhân buôn vải lụa."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện dọc theo con phố đông đúc. Lý Vân Khải tỏ ra là một người từng trải, kiến thức uyên bác, từ thơ văn đến chính sự, từ phong tục đến địa lý, đều có thể bàn luận. Thẩm Yên vốn ham học, nghe anh nói chuyện, trong lòng vô cùng khâm phục, quên mất cả e dè ban đầu, nhiệt tình trao đổi. Nàng đối với một số quan điểm độc đáo khiến Lý Vân Khải cũng phải kinh ngạc, cảm thấy vị "tiểu thư sinh" này tuy còn trẻ nhưng tầm nhìn không hẹp chút nào.

Bỗng, một đoàn người rước đèn rồng đi ngang qua, tiếng trống tiếng chiêng vang dậy. Dòng người ùa về phía trước, Thẩm Yên không đề phòng, bị đẩy ngã về phía Lý Vân Khải. Lý Vân Khải nhanh tay đỡ lấy nàng. Khoảnh khắc đó, thân thể mềm mại và hơi ấm truyền qua lớp vải, khiến Lý Vân Khải hơi sửng sốt. Còn Thẩm Yên thì mặt đỏ bừng, vội vàng lui lại, tim đập thình thịch.

"Tiểu tâm." Lý Vân Khải thu tay về, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt anh không tự giác dừng lại trên gương mặt đỏ ửng dưới ánh đèn của "Yên Trần", đôi mắt ấy lấp lánh như sao, mang theo chút bối rối, khiến lòng người xao động.

Lúc này, một chùm pháo hoa lớn bắn lên không trung, nổ tung thành muôn ngàn tia sáng rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời đêm Trường An. Ánh sáng lấp lánh phủ lên người hai người, in bóng họ dưới mặt đất.

Thẩm Yên ngẩng đầu ngắm nhìn pháo hoa, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười hồn nhiên thích thú. Lý Vân Khải không ngắm pháo hoa, mà nhìn vào khuôn mặt được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi của nàng. Trong khoảnh khắc đó, sự phồn hoa của chợ đêm, tiếng ồn ào của dòng người, dường như đều lui vào phía sau. Trong đôi mắt anh, chỉ còn lại hình ảnh thiếu niên với nụ cười sáng rỡ dưới ánh đèn.

Hai người đứng đó, dưới ngàn ngọn đèn lồng của Trường An, ánh mắt lần đầu tiên giao nhau một cách thật lâu. Trong ánh mắt của Lý Vân Khải là sự tò mò, quan tâm và một chút rung động khó gọi tên. Còn trong ánh mắt của Thẩm Yên, ngoài sự biết ơn và khâm phục, còn có một tình cảm mơ hồ vừa mới chớm nở.

Màn đêm càng lúc càng sâu, chợ đèn dần tan. Thẩm Yên nhớ ra mình phải về phủ trước khi cổng đóng, đành tiếc nuối cáo từ. Lý Vân Khải cũng không tiện giữ lại, hẹn gặp lại một ngày không xa.

Nhìn theo bóng lưng "Yên Trần" nhỏ bé khuất dần trong dòng người, Lý Vân Khải đứng lại rất lâu. Ánh sáng của ngàn ngọn đèn lung linh hư ảo, nhưng dường như không sánh bằng ánh sáng trong đôi mắt kia. Một kỳ ngộ dưới ánh đèn Trường An, tựa như một giấc mơ đẹp, khiến lòng người lưu luyến.

Mà Thẩm Yên vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn, trong lòng tràn ngập cảm xúc chưa từng có. Chàng thương nhân tên Lý Khải kia, không chỉ cứu nàng khỏi khó xử, còn khiến nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự đồng điệu của tâm hồn. Chỉ là, nàng và anh, một là "thư sinh" giả dối, một là thương nhân xa lạ, sau này có còn cơ hội gặp lại?

Đêm Trường An, dưới ánh đèn lồng vô tận, gieo xuống một hạt giống duyên phận chưa biết sẽ đơm hoa kết trái thế nào.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt